Chap 4: “Hoàng tử”
Sóc?
Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho không khí đặc biệt trở
nên căng thẳng. Cô gái mặc kimono kia chắc chắn không hề tầm thường khi có thể
đỡ được độc chiêu của Hiệp sĩ Mèo. Thậm chí đánh cô văng ra một quãng xa như thế
lại càng không thể xem thường.
Khói mờ tan dần, gương mặt cô gái kia bắt đầu hiện rõ.
- Ah! Hiệp sĩ Mèo phải không? Xin lỗi, xin lỗi… phải gián đoạn
rồi, bọn ta có chuyện gia đình cần giải quyết… chiyuuu~
Chiyuu? Chiyuu nghĩa là cái quái gì cơ chứ?
- To-tomo… - Itano có chút sợ sệt gọi cô gái kia.
- chiyuu~
Vẫn giữ nụ cười tươi như hoa trên mặt, cô gái kia nhẹ nhàng
cúi xuống đỡ Itano đứng dậy. Động tác rất dịu dàng, cử chỉ ân cần nhưng chẳng
hiểu sao sắc mặt Itano hiện rõ lên nỗi run sợ.
- Tomo~ - đột nhiên cô gái lạ lên tiếng.
- V-vâng…
- Cậu đã giặt đồ, lau nhà, rửa chén, abc xyz, blah blah blah…
chưa mà dám trốn lên đây chơi hả??? – vẻ mặt hiền dịu ban nãy lập tức biến mất
để thay vào là… nói sao nhỉ? Là gương mặt của Bà La Sát. Không chỉ sắc mặt đáng
sợ, mà tay kéo tai Itano trông cũng có vẻ là rất đau đớn.
- Itai! Itai! Itai!!! T-tớ… tớ làm theo lệnh mà!!!!
- Chủ nhân cho gọi ngươi về, ngươi dám cãi? – thanh âm nhỏ
nhẹ truyền bên tai, Itano lập tức im bặt.
- Xin lỗi vì làm phiền người nhé~ lần sau gặp lại! – quay
sang Hiệp sĩ Mèo nói một câu rồi cô gái kia và Itano liền biến mất.
oOo
Về nhà sau trận chiến,
Haruna lại được dịp bộc lộ bản chất S vốn có khi nhìn thấy hiện trạng tan hoang
của cửa hàng. Ngồi vắt chéo chân, tay nhịp nhịp cây roi mây, trước mắt là hai
nghi phạm, Haruna hắng giọng.
- Đứa nào làm?
Cả hai đều im lặng.
- Không ai nhận chứ gì?
Tiếng roi mây vẫn nhịp nhàng vang lên, hai tội nhân mặt vẫn
cúi gằm xuống đất.
- Đứa nào chỉ ra thủ phạm chị sẽ thưởng cho bộ công thức chế
biến cà chua bảy món.
- Takamina ạ. – Atsuko nhanh chóng lên tiếng.
- Acchan!! Cậu nỡ…
- Xin lỗi. Nhưng cái đó mình muốn lâu rồi mà Nyan nyan không
chịu bán. Cậu chịu khó nhận hình phạt đi nha…
Nói đến hình phạt, nghe truyền thuyết kể rằng hình phạt của
Haruna là thứ đáng sợ nhất trong các loại hình phạt từ xưa đến nay. Lại còn
nghe kể nếu phải chọn giữa hình phạt của Haruna và 18 tầng địa ngục thì xuống địa
ngục vẫn còn sướng hơn. Nhưng hình phạt đó là gì thì rốt cuộc chẳng ai biết.
Haruna đưa một ánh nhìn sát khí hướng đến Takamina.
- E-em xin lỗi…
- Em nghĩ xin lỗi là xong à? – giọng nói đều đều khiến cho
con người ta càng cảm thấy đáng sợ.
- Em sẽ dọn dẹp lại… rồi thiệt hại bao nhiêu em sẽ trả đủ.
- Em nghĩ đưa tiền là giải quyết được hết đó hả?
- C-chẳng nhẽ… chị muốn áp dụng hình phạt với em thật sao???
- Nè!! Em nhìn đi, cái này có tiền em đền đươc không? –
Haruna giận dữ xòe bàn tay ra trước mặt Takamina, một con sóc nhỏ nằm co rúm
trên tay Haruna.
- K-không… không phải nó đã…
- Không, vẫn còn thở. Nhưng chị gọi hoài mà nó không dậy.
- Tạt nước thử xem!
- Chị lấy nước đá tạt em nhé?
Biết mình phát biểu “kém thông minh” Takamina không dám nói
nữa. Lúc này Atsuko hiểu được Haruna giận dữ không phải vì cửa hàng tan hoang
mà là vì Yuuchan bị ngất nên yên tâm lỗi lầm không phải do mình và nhờ thế mới
dám lên tiếng.
- Để em xem cho.
Nhà Maeda vốn nhiều đời theo nghề thầy cúng nên Haruna cũng
có chút tin tưởng đưa Yuko cho Atsuko kiểm tra. Sau một hồi xoay ngang, xoay dọc
rồi lại lật ngửa, lật xấp, lắc lắc vài cái, cuối cùng kết luận được đưa ra:
- Em bó tay.
Có thể thấy bằng mắt thường là mặt Haruna lúc đó có tỏa sát
khí.
- Nhưng mà… em phát hiện Yuuchan không phải là một con sóc
bình thường.
Quả không hổ danh con cháu dòng họ gia truyền nghề thầy
cúng, nhìn một cái đã biết Yuko không phải là một con sóc bình thường.
- Thực ra em ấy là một hoàng tử đẹp trai lai láng bị mụ phù
thủy ghen ăn tức ở biến thành một con sóc cùng với lời nguyền chỉ có thể trở lại
thành người nếu có cô gái nào cảm đảm hôn em ấy!
- Acchan à… cậu nhầm với truyện “Hoàng tử Ếch” rồi. –
Takamina lo lắng ghé tai Atsuko nói nhỏ.
- Yuuchan là con gái mà. – Haruna nhíu mày nghi ngờ.
- Ah! Em nhầm lẫn tí. Thực ra thì Yuuchan là công chúa Sóc bị
lời nguyền của mụ phù thủy xấu xa, em ấy sẽ phải ngủ một giấc ngủ dài dài thật
dài và chỉ có thể đánh thức bởi nụ hôn của tình yêu đích thực~
- Acchan à… đó là “Công chúa ngủ trong rừng” mà. – Takamina
lại ghé tai nói nhỏ.
- Rồi sau đó em ấy sẽ trở lại thành người! – Atsuko tự mãn
nghĩ mình quá thông minh khi có thể ghép hai câu chuyện lại làm một.
Trong khi Atsuko đang tự đắc về bản thân thì Takamina tỏ ra
lo lắng ra mặt. Mấy câu chuyện trẻ con đó mà hòng lừa được Haruna sao. Dù gì chị
ấy không phải là kẻ ngốc.
- Thế là bây giờ chị hôn Yuuchan thì em ấy sẽ tỉnh lại sao?
Ngơ khác với ngốc… chắc là vậy.
Ngại ngùng một chút, Haruna đặt Yuko nằm lên bàn rồi cúi đầu
xuống hôn con sóc nhỏ.
Mặc dù vẫn nghĩ Atsuko chém gió nhưng không hiểu sao
Takamina lại ngưng thở trông chờ điều kỳ diệu gì đó xảy ra.
Mặc dù rõ ràng là mình chém gió ra nhưng lại chẳng biết vì cớ
gì Atsuko mặc nhiên nghĩ đó là thật và cũng nín thở chờ đợi.
Mặc dù lớn tuổi nhất trong cả ba nhưng Haruna vẫn tin câu
chuyện của Atsuko nên cũng ngây thơ hy vọng.
Đột nhiên sóc Yuko có sự chuyển động… cái chân chầm chậm duỗi
ra, tay quơ quào vào không khí.
Sóc con trở mình nằm sấp xuống, vẻ mặt phởn không thể tả.
- Yuuchan, dậy đi. Dậy
tắm chung với chị nè!
Yuko nghe thế liền ngồi bật dậy. Khi còn đang ngơ ngác tìm
xem Haruna đang ở đâu thì đập vào mắt con sóc nhỏ là một con chó lông trắng khổng
lồ.
Sóc Yuko lại lăn ra bất tỉnh.
- Takamina!!! Em biến lại dạng người cho chị!
chệ thích quá sao giờ =)))
ReplyDeletemỗi ngày e post 2 chương cho chệ đc đi TvT
cái này đăng bên id48vn chệ k chẹo đọc ; A ;
Deletechệ làm bé buần hết sức :'(
chệ có biết gì đâu TvT
Delete*ôm tym lùi vào màn đêm*
Delete*ôm tym ngồi thẫn thờ*
Deletechệ lại bắt nạt bé :'(
Delete