Aug 22, 2014

[Fic] Hiệp sĩ Mèo phiêu lưu ký - Chap 8



Chap 8: Vợ chưa cưới của Haruna
 
Sau bữa sáng, Atsuko phải đi học và Takamina phải về giữ nhà, à không, giữ đền mới đúng. Còn lại hai người ở trong nhà ngồi nhìn nhau.

Yuko ngồi yên trên ghế nhìn chằm chằm Haruna, chờ cô ấy lại xoa đầu cho mình như mọi ngày. Nhưng có vẻ như Haruna lại đang cố tránh ánh nhìn từ Yuko.

Nhìn một hồi thấy chán nên Yuko bỏ cuộc, tự tìm trò để chơi.

Mà… cái áo này có vẻ vướng víu. Áo thì rộng thùng thình, tay áo thì quá dài làm cho con sóc nhỏ không thấy được tay của chính mình nữa. Yuko khó chịu vẫy vẫy tay áo để cho nó rớt khỏi người mình.

Nhưng có vẻ là không hiệu quả.

Ah! Trước ngực có mấy cái hột nho nhỏ chíu chíu. Ăn được không nhỉ?

Yuko bắt đầu ngồi bứt nút áo.

Cái đầu tiên giật mạnh quá văng đâu mất tiêu.

Cái thứ hai cùng chung số phận với cái đầu tiên.

Đến cái thứ ba thì tên nhóc này đã rút kinh nghiệm, giật nhẹ nhàng thôi!

Mà giật nhẹ thì nó không đứt!! Bực mình, Yuko giật tung cái áo làm đứt hết nốt ba nút còn lại. Tất cả đều phi thẳng đến Haruna.

Sát thương của “nút áo phi” không lớn nhưng khó chịu thì có đó!

Haruna giận dữ quay đầu lại liếc Yuko khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi co rúm lại.

Đã nói “nút áo” không có sát thương, nhưng Yuko thì có… Người thì nhỏ nhưng lại có nhiều cái không nhỏ. Hôm nay Haruna có dịp được rửa mắt nhiều lần.

Cuối cùng là Haruna dắt Yuko đến cửa hàng cùng với ba lớp áo để đề phòng con sóc này hứng chí lại cởi ra hết. Mà dắt cô nhóc này đến cửa hàng cũng không phải là việc dễ dàng gì khi Yuko một hai đòi leo lên đầu Haruna nằm…

Dù thành người nhưng tính cách rõ ràng vẫn là một con sóc.

Sau một hồi bị giáo huấn, Yuko rốt cuộc cũng hiểu là không leo lên đầu Haruna ngồi được. Bởi vì Yuko không được cao nên Yuko phải nằm dưới(???) Rất rất rất rất rất rất lâu về sau, cho đến khi đã tiến hóa hoàn toàn, Yuko vẫn không hiểu tại sao lại có nguyên lý này.

Tóm lại chuyện hiện tại là sóc Yuko (đã thành người) chịu ngoan ngoãn không đòi leo lên trên nữa, nhưng thay vào đó là ôm chặt Haruna không chịu rời đi. Ở trong nhà thì không sao, nhưng ra ngoài đường cũng như thế thật đúng là kiếm chuyện cho thiên hạ dòm.

- Yuuchan! Buông ra!

Cửa hàng hôm nay vẫn vắng như mọi ngày, Haruna bắt đầu rèn luyện Yuko vào nề nếp “làm người”. Con sóc này quả thật thông minh, dạy đến đâu hiểu đến đó. Trong một buổi sáng đã biết cầm đũa ăn, biết tưới hoa, biết quét nhà, biết lau dọn, biết giặt đồ,… Xem ra còn chuyên nghiệp hơn cả Takamina. Sau này Haruna cũng đỡ tốn khoản thuê osin.

Tuy vậy chỉ có mỗi việc bám dính lấy Haruna là không chỉnh được. Chỉ cần Haruna đứng cách xa khoảng một mét thôi là lại bắt đầu chạy tán loạn lên, rú réo bằng đủ loại ngôn ngữ kỳ lạ…
Sao mà có thể nhõng nhẽo đến thế cơ chứ?

- Xin chào.

Một vị chàng trai bê một cái thùng giấy rất lớn đi vào.

- Kojima-san ra nhận hàng nào~

Không phải, đây là một cô gái với mái tóc ngắn, nhưng mà… cô ấy cũng rất là đẹp trai!

- Ah! Sae-chan, em cứ để ở góc đó đi. Đợt hàng lần này hết bao nhiêu?

- À, hôm nọ chị thanh toán luôn cho cả năm rồi mà! Nên mỗi tháng chị chỉ có việc nhận hàng thôi.

- Arigatou~ em vất vả rồi.

Yuko đứng giữa hai người nói chuyện vui vẻ, dù mười từ thông qua não sóc cũng hiểu được hơn nửa nội dung câu chuyện, nhưng mà… Haruna đang vui vẻ nói chuyện với con trai a!

Yuko khó chịu ra mặt ôm lấy Haruna.

- Đây là… - Sae khi vừa vào đã chú ý đến cô gái nhỏ này, vì khách hàng của Haruna rất ít và tất cả đều không được bình thường nên có thể nói là gần như ai cũng biết nhau hết, riêng cô gái này thì đúng là mới gặp lần đầu.

- Đây là Yuko…

Vốn là định nói là “em gái”, nhưng con sóc tiến hóa thành người đã trở nên rất lưu manh, nhón chân một cái hôn vào khóe môi Haruna.

- … l-là… vợ chưa cưới của chị.

Cụm từ “vợ-chưa-cưới” chẳng biết sao lại hiện lên trong đầu Haruna và cứ thế liền trôi thẳng ra miệng.

- Ểh!? – nét mặt của Sae rõ ràng là không che giấu nổi cảm giác bị shock mà.

- Ah! Cái này… ý chị là… - trong khi Haruna nhận ra mình vừa nói hớ và đang loay hoay tìm cách giải thích thì Yuko lại tranh thủ hôn thêm vài cái nữa. Xem kìa, vẻ mặt rõ là đắc ý.

- Em hiểu mà, chuyện này bây giờ cũng rất phổ biến nha~ cũng chúc mừng chị tìm được một cô vợ đáng yêu như vậy đó! Xin chào, tôi là Miyazawa Sae. – cô nàng tóc ngắn rất nhanh hồi phục lại tinh thần, vui vẻ đưa tay ra trước mặt Yuko.

Hai tay Yuko vẫn cố định ở ngang eo Haruna, còn mắt thì ngơ ngác nhìn Sae, có vẻ như cô nhóc không biết phải làm gì.

- Xin lỗi em… - theo một phản xạ nào đó, Haruna đưa tay kéo sát Yuko lại gần, ôm gọn trong lòng mình. – Cậu ấy mắc chứng rối loạn giao tiếp xã hội… umh, em thông cảm.

- Ah! Em mới là người xin lỗi mới đúng, em không biết… - Sae bối rối rụt tay lại – Thật tội nghiệp… cũng may là cậu ấy gặp được chị đó ha. Chị phải đối xử với con nhà người ta cho tốt đó! Khi nào kết hôn đừng có quên em nha!

- Haha… - Haruna cười gượng gạo.

- Thôi, em phải đi giao cho mấy chỗ khác nữa! Bye bye~

- Bye bye~ - sóc Yuko vui vẻ bắt chước Sae giơ tay vẫy vẫy.

- Ah! Kawai…ui!

Vì bận nhìn Yuko mà Sae không chú ý va trúng người từ ngoài đi vào.

- Xin lỗi. – Sae lịch sự lên tiếng trước.

Nhưng mà người kia tỏ ra không quan tâm mấy. Tóc dài được cột đuôi ra sau, nét mặt không rõ thể loại cảm xúc gì, toàn thân toát ra một vẻ u ám… so với Sadako-san cũng không kém là mấy.

- Cho hỏi ở đây có tuyển nhân viên không ạ?

3 comments:

  1. chệ thích đoạn tả "làm người" với vợ-chưa-cưới quá =)))

    ReplyDelete
  2. fic dễ thương quá hóng chập :)

    ReplyDelete