mặc dù là khi nào bị đòi bạn mới nhớ đến việc viết fic~ nhưng mà... nhưng mà... *bưng mặt khóc*
Sáng hôm nay, lần đầu tiên trong cuộc đời, Haruna đi học sớm.
Sự thật là cả đêm hôm qua cô đã không ngủ được, gương đỏ bừng của Yuko khi ấy cứ
ám ảnh cô. Trong đầu Haruna không ngừng lờn vờn những câu hỏi.
“Liệu Yuuchan có thích mình?”
“Ngày mai biết phải làm sao để nói chuyện với cậu ấy?”
“Còn Mariko nữa, cô ấy có vẻ không thích mình”
“Yuuchan… Yuuchan…”
Hậu quả là đến sáng Haruna vẫn chưa kịp chợp mắt, thế là
đành thức dậy và đi thẳng đến trường. Tưởng rằng Haruna hôm nay đến sớm nhất rồi
nhưng thật ra còn có người đến sớm hơn. Đã vậy người đó còn ngồi vào bàn của
Haruna.
Tóc được cột gọn gàng ra phía sau, dáng người nhỏ nhắn, ánh
mắt hướng về cửa sổ nơi nhưng cành anh đào chỉ còn lác đác vài bông hoa. Dù người
đó có đeo khẩu trang thì Haruna vẫn nhận ra, đó là Yuko.
- Yuko?
Cô gái nhỏ quay đầu lại, kéo khẩu trang xuống mỉm cười với
Haruna.
- Cậu chịu đi học rồi sao?
Ngồi xuống bên cạnh Yuko, Haruna không giống được nụ cười hạnh
phúc. Còn Yuko thì cứ híp mắt nhìn Haruna, chờ cô ấy vừa ngồi xuống là đã vòng
tay qua ngang eo người ta rồi.
- Cậu nói như tớ toàn trốn học vậy đó! – Yuko bĩu môi nói.
- Rõ ràng là như vậy.
- Mou… ngày nào tớ cũng đến trường đều đặn đó! – Yuko lại
bĩu môi, cái biểu cảm này nói dễ thương thôi là chưa đủ, phải là cực kỳ dễ
thương.
Haruna cười cho qua rồi lại không biết nói gì nữa. Lẳng lặng
ngồi yên nhìn Yuko, cảm giác buồn ngủ từ tối hôm qua bắt đầu kéo đến.
- Mới sáng sớm đã gật gù rồi nha!
- Không có, tối hôm qua tớ không ngủ được.
- Lại thức chơi game phải không?
- Không có nha! Tại tớ… - vốn định là nói “nhớ cậu” nhưng nửa
chừng lại ngượng không muốn nói nữa, Yuko cứ thế nhìn Haruna với ánh mắt trông
chờ. – Tại tớ không ngủ được.
- Sao Nyan nyan không
ngủ được. – tay vẫn ôm Haruna, mặt dí sát mặt, kiểu như nếu không moi được câu trả lời từ Haruna thì Yuko sẽ không cam tâm vậy.
- Cậu hỏi làm gì? – Haruna cao giọng lên nhưng nói lại như
thể là mắng yêu.
- Mou… hôm qua thì mới nói thích người ta xong… giờ thì mới
hỏi có chút xíu mà đã mắng mỏ người ta rồi… - Yuko cũng hùa theo, giả vờ dỗi.
Nhắc lại đến chuyện tỏ tình hôm qua, hai má Haruna bất giác
đỏ lên. Nghĩ lại cũng thật là xấu hổ, tại sao lại có thể nói được như vậy chứ?
Mà thái độ hôm nay của Yuko, nói là đã từ chối thì chắc là
không phải, nhưng lời “đồng ý” cũng chưa nói ra. Vậy hiện tại mối quan hệ của
hai người là gì?
- Yuuchan nè… - giọng của Haruna đột nhiên nghiêm túc.
- Nyan nyan mệt thì chợp mắt một lát đi, lát vào lớp ngủ gật
là không tốt đâu nha! – Yuko cười cười rồi đưa tay kéo đầu Haruna dựa lên vai
mình.
- Yuuchan… tớ…
- Suỵt… cậu còn một tiếng nữa để ngủ đó. Ngủ nhanh đi!
- Yuuchan à…
- Ngủ đi… - Yuko nói, đưa các ngón tay nhẹ nhàng đan vào tay
Haruna.
- Nhưng mà… vai cậu thấp quá, nằm thế này hơi mỏi.
Yuko lập tức hóa đá ngồi bất động, khóe miệng có hơi giật giật.
Nhưng Haruna lại lấy thế làm thích thú, nhéo má Yuko một cái
rồi nằm gục xuống bàn lấy tay Yuko làm gối. Trong cơn mơ màng cảm nhận được bàn
tay còn lại ôn nhu xoa lên tóc.
oOo
- Nè! Các cậu định biến lớp học thành phòng ngủ đó hả?!
Bị đánh thức bởi một giọng nói khó chịu, Haruna ngồi dậy dụi
dụi mắt.
- Yuuchan?
- Yuuchan, Yuuchan! Suốt ngày cậu chỉ biết Yuuchan!
Tỉnh táo hơn một chút, Haruna đã nhận ra cô bạn nối khố của
mình, Takamina. Hình như trên mặt còn có vài miếng băng dán.
- Takamina? Cậu bị làm sao vậy?
- Còn phải hỏi sao? Là nhờ ai hả?
- Yuuchan đâu rồi? – Haruna ngay lập tức đánh trống lảng
sang đề tài khác.
- Còn đâu nữa, kìa! – Takamina cau có hất cằm về hướng bên cạnh
Haruna.
Yuko chẳng biết từ khi nào cũng đã nằm gục lên bàn bên cạnh
ngủ khì rồi.
- Cậu mau mau đánh thức cậu ta dậy đi!
- Còn sớm mà, để cậu ấy ngủ thêm một lát. – Haruna mỉm cười
đưa tay xoa đầu Yuko, nhưng tay vừa chạm vào tóc đã giật mình biến sắc.
Tóc Yuko ướt nhẹp mồ hôi. Chạm vào má thì má nóng bừng.
- Yuuchan! Yuuchan!! – hoảng hốt lay lay Yuko dậy, nhưng cô
gái nhỏ kia không có bất kỳ phản ứng nào.
- Sao vậy? Ban nãy tớ cũng gọi khản cổ mà cậu ấy cũng không
dậy.
- Cậu đến phòng y tế gọi Shinoda-sensei đến ngay! – Haruna gấp
rút ra lệnh. – Yuuchan!! Dậy đi!!
oOo
Phòng y tế đóng kín cửa, ở ngoài có ba bốn học sinh đứng chờ.
Người ngoài không biết nhìn vào tưởng đây là một cảnh tượng trong bệnh viện chứ
không phải ở trường học.
- Nè, hồi nãy cậu có thấy phản ứng của Shinoda-sensei không?
– xích xa Haruna ra một chút, Miichan thì thầm nói nhỏ với Takamia.
- Lúc tớ đi báo, nhìn sắc mặt cô ấy còn tưởng sắp chém tớ tới
nơi rồi đấy…
- Có khi nào đây là lý do Yuko nghỉ học không?
- Ý cậu là sao?
- Thì… kiểu giống như mấy truyện shoujo đó! Nam chính mang một
căn bệnh nan y và định mệnh đã cho anh ta gặp được nữ chính. Hai người yêu nhau
tha thiết, vượt qua mọi sự ngăn cản của gia đình… nhưng cuối cùng căn bệnh đã
đưa anh ta đi… - Minegishi lập tức im bặt khi có cảm giác như có người liếc
mình, không sai, ánh mắt Haruna đang bắn đạn thẳng vào hướng cô nàng Gachapin.
Một lúc sau, cửa mở, Mariko mặt lanh tanh bước ra.
- Đang giờ học sao không về lớp đi còn ồn ào ở đây nữa?
- Oshima-san có sao không ạ?
- Trăng sao gì? Con bé đó chỉ là bị thiếu ngủ thôi! Chỉ có
điều mỗi lần nó ngủ thì trời sập cũng không hay biết!
- Ra không phải bệnh nan y à? – Minegishi lại lập tức đóng
băng dưới ánh mắt của Mariko, đúng là “cái miệng hại cái thân”.
- Không có gì rồi, mấy đứa về lớp hết đi!
- Vâng, chào sensei.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm rút về, riêng Haruna lại muốn ở
lại thêm một chút nên có phần hơi chần chừ.
- Kojima-san, tôi có chuyện cần nói với em. Ở lại đây một
chút.
chệ muốn nữa T v T
ReplyDeleteđoạn ngồi trong lớp ôm nhau đáng yêu quá T v T
cái từ "mou" này nó tượng hình dã man T v T
cái "mou" phát ra cảm tưởng như đang bĩu môi ấy :'(
Deletechái tym của ngộ ; v ;
lâu quá mới ra một chap
ReplyDeletehk nhớ đc chap trc có chuyện gì, mỗi lần có chap mới là phải lục lại chap cũ coi :3
mình thề là mình không cố ý câu view :'(
Delete