Chap 6: Bí mật
Màn đêm âm u, khói bụi mịt mờ, đằng sau bức màn mỏng là một
dáng người ngồi chiễm chệ trên chiếc ghê vàng. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một
màu đen bởi vì hiện tại hắn đang ẩn danh. Thêm cả cặp mắt trắng dã, theo đúng
logic của truyện Conan thì tên này chính là thủ phạm.
Nhưng đây không phải truyện Conan cho nên hắn không phải thủ
phạm…
- Ngươi có biết ta là ai không?
Dĩ nhiên là không biết!
- Quỷ vương ngài… - à, hớ rồi, hắn đang nói chuyện với Kasai
đang quỳ dưới đất.
- Sai! – hắn ta giận dữ vung tay một phát vào không khí, những
hành động đó khiến Kasai văng bật ra xa, đập cả người vào tường.
- Chiyuu! – Itano ở bên cạnh giật mình thốt lên, vội vàng chạy
đến đỡ Kasai dậy.
- Ta không phải quỷ vương. Nó cũng không phải.
- Nhưng sớm muộn gì ngài cũng… - Kasai gượng đau, lồm cồm đứng
dậy.
- Sớm muộn? Sớm muộn sao? – từ đằng sau tấm màn lao vút ra một
quả tạ phóng thẳng về hướng Kasai.
- Arghhh!
Trong nháy mắt Itano đưa tay lên đỡ quả tạ đó, tiếng rắc
vang lên một cách rõ ràng, cô nàng mỏ vịt đau đớn ngã quỵ xuống.
- Tomo!!
- Ngu ngốc. Một lũ ăn hại. Ngươi biết rõ luật của Quỷ giới rồi
chứ?
- Tuyệt đối không được đả thương người của hoàng tộc. Ai vi
phạm, lần một sẽ bị cảnh cáo bằng cơn đau đầu. Lần hai toàn bộ xương cốt sẽ bị vỡ
vụn. Lần ba hồn xiêu phách tán, vĩnh viễn biến mất.
- Ngươi thuộc bài đó… vậy sao ngươi còn làm?
- Dù sao chỉ là cảnh cáo lần…
- Ngươi có biết sau khi phát ra cảnh cáo, người của đội hộ vệ
sẽ dò ra chỗ của nó không????
oOo
- Nyan nyan, việc này là như thế nào?
Atsuko khó chịu nhìn đống tàn tích của cửa hàng, Takamina đi
theo sau cũng không khỏi bất ngờ. Về phần Haruna, cô chẳng nói chẳng rằng gì, vẻ
mặt khá là tập trung săm soi Yuko.
- Nyan nyan! Trả lời em đi.
- Có một kẻ đến đây.
- Bọn chúng tìm ra được chỗ của Hiệp sĩ Mèo sao?
- Không.
- Vậy tại sao lại thành ra thế này?
- Tên đó muốn bắt Yuuchan đi.
Bị bất ngờ, Atsuko đứng ngớ người ra một lát.
- T-tại sao lại muốn bắt Yuuchan chứ? Chẳng nhẽ dưới đó lại
cần sóc sao?
Haruna vẫn giữ im lặng, mắt không rời khỏi Yuko đang nằm bất
động, miệng lẩm bẩm như đang niệm chú.
- Nyan nyan! Chị có nghe em nói không đó?
- Yuko… không phải là con sóc bình thường. – Takamina lúc
này mới lên tiếng.
- Cậu biết sao?
- Yuko ít nhất cũng khoảng ba trăm tuổi, một con sóc bình
thường không thể sống lâu như thế.
- Vậy Yuuchan không phải là sóc con? Yuuchan là con sóc già?
– Atsuko nghi ngại nói.
- Không phải, so với tuổi yêu tinh thì Yuko hiện tương đương
với một đứa con nít mười mấy tuổi. Nyan nyan à, chị đem Yuko từ đâu về vậy?
Không trả lời, Haruna vẫn tập trung không ngừng vuốt ve
Yuko. Có thể khiến Haruna trở nên như thế này, hẳn là có điềm xấu.
Takamina dự cảm không lành liền giật lấy Yuko từ tay Haruna.
- Đưa đây, em xem thử.
Cái Takamina không ngờ là sóc Yuko vừa rời khỏi tay Haruna
đã ngồi bật dậy, mặt ngơ ngác nhìn quanh không thấy Haruna đâu thì bắt đầu khóc
nhè.
Mà sóc khóc thế nào nhỉ?
- Ah, chị đây, chị đây! – Haruna vội vàng đỡ lấy sóc Yuko. –
Nè! Khó khăn lắm chị mới dỗ được Yuuchan ngủ. Bakamina! Em phá đám quá đó!
- Ớ, ra nãy giờ chị…
- Chứ em nghĩ chị làm gì? Tại em phá không cho Yuuchan của
chị ngủ, phạt em dọn dẹp lại cửa hàng. – nói rồi Haruna ôm Yuko đi về nhà, bỏ lại
Atsuko và Takamina đứng ngơ ngác.
- Cậu nghĩ tớ có nên dọn không?
- Nyan nyan bảo cậu dọn thì cậu dọn đi. Tớ đi về trước.
- Ểh? Acchan! Cậu nỡ bỏ tớ lại một mình sao?
- À, tớ định ở lại phụ cậu rồi đó. Nhưng mà… thôi.
Dứt lời Atsuko cũng bỏ đi.
- Nè! Nè!! Acchan… Atsuko!
Cuối cùng chỉ còn mỗi Takamina bơ vơ ở lại dọn dẹp bãi chiến
trường. Được một lúc lâu sau, đột nhiên xuất hiện một cô gái với chùm tóc hai
bên vui vẻ bước vào.
- Tada~
Với sự việc xảy ra hôm nay, Takamina nhanh chóng có cảm giác
đề phòng với cô gái này.
- Hôm nay cửa tiệm đóng cửa sớm quét dọn, có gì mai cô hẵng
đến.
- Không phải mua đồ. Bạn nhỏ à, nãy giờ có thấy con sóc nào
chạy qua đây không?
Bạn nhỏ? Bạn nhỏ cái gì cơ chứ? Cô gái kia về tuổi tác chắc
gì đã bằng một phần mười thần khuyển Takahashi chứ?
Cơ mà tìm sóc? Không phải là lại tìm Yuko chứ?
- Có thấy!
- Ở đâu vậy?
- Ngoài cây kìa, hồi nãy tôi thấy hai ba con chạy qua chạy lại.
Trông cũng vui lắm.
- Ây dà~ không phải là mấy con sóc đó.
Đúng là tìm Yuko rồi.
- Chứ ngoài mấy con đó ra còn loại sóc nào nữa à?
- Sóc biết nói! Đúng rồi… à không đúng, còn nhỏ như vậy thì
chưa tập nói… Chết thật, chẳng có đặc điểm gì cả. – cô gái kia ngồi sụp xuống độc
thoại rồi lại vò đầu bứt tai. – Ah! Chết rồi! Aaaaa~ hư hết cả tóc rồi… Đáng
ghét, đáng ghét!
Takamina đứng một bên nhìn cô gái ấy một cách đáng ngại. Nên
hay không bây giờ gọi cho nhà thương đem cô ấy về?
- Không chơi với bạn nhỏ nữa. Tôi phải đi tìm sóc đây!
Ơ hay, ai thèm chơi với cô chứ?
No comments:
Post a Comment