Aug 1, 2015

[Fic - Edit] Hãy để trái tim nở hoa - Chương 6


thiệt ra chap này (so với mấy chap kia thì hình như) hăm có H :v

nhưng vẫn có pass =)))))
vì mình thích thế

yên tâm~ yên tâm, pass lần này dễ lắm =))))))





Vài tia nắng nhỏ lọt qua khe cửa báo hiệu trời đã sáng, Yuko mơ mơ màng màng nghe được từ đâu tiếng trẻ nhỏ khóc.


Tâm dù buốn ngủ nhưng cũng cố mở mắt, đợi một lúc để có thể quen được với ánh sáng, xuân cảnh nhu hòa cùng ánh nắng vàng lóng lánh qua tán cây hiện ra trước mắt nàng. Nhìn ra xa xa, Kojima Haruna trên tay ẵm một đứa nhỏ, vẻ mặt nàng vô cùng khổ sở không biết phải làm sao.


Đứa bé đó chính là đứa trẻ trong đêm tàn triệt gia quyến của ca ca, Haruna không nỡ xuống tay nên lưu lại. Khi đó Thế Cơ đã hỏi nàng phải làm sao, Haruna cũng chỉ biết nhìn trời, nàng nhìn đăm chiêu đến nỗi chẳng ai rõ nàng đang nhìn gì, Thế Cơ cũng tò mò nhìn theo nàng…


“Giữ lại đi.”


“Dạ?”


Haruna không nói đùa, chuyện giữ đứa trẻ lại là thật, Thế Cơ kinh ngạc đến không biết phải nói lại.


Dù gì xem ra chủ nhân của nàng và đứa trẻ cũng không có quan hệ gì, có lẽ vì vậy mà nàng mới nương tay.


Nhưng mà…


“Đem về nếu khó ưa qua thì tiện tay ném đâu cũng được, cùng lắm là thêm một cọc nghiệt sát thôi.”

“… Vâng.”


Thực ra Haruna cũng chẳng nhất thiết phải giữ lại đứa trẻ đó, nếu chỉ đơn thuần không muốn tạo thêm nghiệt thì đối với Haruna mà nói nghe thật gượng ép.


Thế Cơ muốn nói gì đó, nhưng nhiều năm kề cạnh, được Haruna giáo huấn trở thành một sát thủ máu lạnh, Thế Cơ cũng hiểu rõ được tính cách chủ nhân, điều nàng muốn nói nàng sẽ nói, bằng không đừng bao giờ hỏi. Tuy trong tâm thắc mắc nhưng đành phải nhịn lại.


Giọng của Haruna nhẹ nhàng vang lên.


“Được rồi, cho ngươi lui.”


Suy nghĩ một chút lại gọi ngược Thế Cơ quay lại.


“Đem đứa trẻ đến đây.”


“Vâng.”


Thế Cơ cung kính rời đi, trong lòng thầm nghĩ chủ nhân nàng ngày càng khó đoán được, dù sao cũng là tâm phúc nhiều năm nhưng trước nay nàng vẫn chỉ thấy chủ nhân nàng là người lạnh nhạt đến lạnh lùng. Lần này chủ nhân giữ lại một đứa trẻ đã kì lạ, chăm sóc và nuôi nấng nó còn kì lạ hơn.


Tất cả đều không còn là phong thái của Kojima Haruna, nhưng kì thực phong thái của Haruna là gì, Thế Cơ cũng không biết rõ được.


Một lát sau gian phòng quay trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Haruna.


Thế Cơ đẩy cửa bước vào, tay ẵm theo đứa trẻ. Đối với người chỉ biết khua đao múa kiếm, ẵm một đứa trẻ quả thực vất vả. Tư thế méo mó, theo thói quen cầm kiếm nên chẳng biết nặng nhẹ thế nào để không bị rớt xuống, nhìn vào cảm thấy vô cùng khôi hài. Haruna thiếu chút bật cười, nhưng vẫn là nàng kiểm soát cảm xúc giỏi, trong chớp mắt đã bình thản như chưa thấy gì.


“Ngươi lui đi.”


Thế Cơ không nói gì, cung kính đáp lễ rồi rời đi. Lúc quay đi có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể trần truồng trên giường cùng những vết tích mà nàng chỉ mới nhìn thôi đã thấy đau thay.


Vô số vết sẹo, chẳng hiểu sao lại toát ra sức quyến rũ lạ thường.


Trong lòng cảm thấy có chút khiếp đảm, bước chân nhanh hơn, nàng biết rõ, dính vào Oshima Yuko thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.


Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, tuy không phát ra thành tiếng nhưng đã làm cho Yuko tỉnh giấc. Có lẽ đã tỉnh từ lâu rồi, khi nàng vừa mở mắt ra thì vừa vặn nhìn thấy Haruna đang vụng về dỗ dành đứa trẻ.


Đứa nhỏ may mắn ấy cũng rất dễ chịu, dù bị Haruna ẵm như cầm một món đồ nhưng nó lại không hề khóc.


Trái lại còn hớn hở, khoái trá cười với Haruna.


Thực ngoan a.


Khi đó một trận gió thổi đến, thổi tung tán hoa anh đào bay vào gian phòng. Đứa nhỏ thích thú giơ tay lên, vừa hay đón lấy được một cánh hoa. Ngây thơ đưa đến trước mặt Haruna, xòe tay ra, chớp chớp đôi mắt.


Môi nhỏ mấp máy tưởng như nói nàng “Cầm đi”, Haruna nhận lấy, từ bàn tay bé xíu mở ra cánh hoa hồng phấn. Gương mặt ngây thơ thích thú bật cười, đôi mắt đen láy chăm chú quan sát sắc mặt nàng.


Ánh mắt đó nàng sẽ không bao giờ quên, thuần khiết không chút tạp chất.


Nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt đường chân mày của đứa trẻ. Hài tử thấy dễ chịu, với tay nắm lấy ngón tay nàng, mấy ngón tay nho nhỏ múp míp bám lấy tay Haruna, miệng thì ê a không rõ là đang nói cái gì. Haruna hơi hoang mang, nàng có hỏi ngược đứa nhỏ ngươi nói cái gì ta nghe không rõ.


Tiểu hài tử lại nhìn nàng, lại cười, à mà, còn nhỏ như vậy làm sao mà biết nói.


Vẫn đang chơi đùa bình thường, chẳng hiểu vì lí do gì, đột nhiên hài tử khóc lớn. Tiếng khóc truyền đến giường đánh động đến Yuko vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ nay buộc phải thức giấc.


Đồng thời Yuko nhận ra điều mà cả đời nàng cũng chẳng dám tưởng tượng, hai tay bị trói vào thành giường, hơi cúi đầu xuống đã thấy toàn thân trần trụi chi chít thương tích đến kinh người.


Chỉ cần động nhẹ chút toàn thân đều truyền về một cảm giác đau nhức. Đến giờ nàng vẫn không thể hiểu nổi, mặc dù đã dặn lòng không để tình dược khơi dục nhưng đến cuối cùng vẫn không thể ngăn được, cảm giác đau đớn ấy lại càng khiến này thoải mái, càng đau nàng lại càng thấy nhẹ nhõm.


Giờ đây nàng cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Có chăng sau một đêm mộng tỉnh dậy, ít ra nàng vẫn còn nhận thức được thân phận của mình, nàng không phải là nô lệ thấp hèn, nàng là con gái của tướng quân.


Giờ khắc này, nàng chính là nàng.


Mím chặt môi, cắn thật mạnh, máu bật ra… Nàng thẫn thờ hồi lâu, mùi máu lan tỏa khắp khoang miệng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hưng phấn lạ thường, nàng cười. Nàng cười thật lớn, tiếng khóc của trẻ nhỏ cùng tiếng cười vang khắp gian phòng.


Tiếng cười kia làm kinh động đến Haruna, nàng quay đầu lại, đối diện trước nàng là cặp mắt căm hận nhìn nàng đến thấu tâm can.


Một ánh nhìn còn hơn nghìn từ ngàn chữ.


“Muốn chạy à?”

Chen giữa tiếng khóc, ánh nhìn chuyển về hướng Yuko, mắt chạm lấy mắt, tựa như dao găm đâm thẳng vào tim.


Ngữ khí vẫn như cũ đều đều.


Nàng đặt đứa bé xuống sàn, mặc kệ cho nó khóc cũng không màng đến, lại thong dong tiến đến trước mặt Yuko, đáy mặt lộ ý cười, mười phần rợn người.


Hai tay bóp lấy hàm dưới của Yuko, hung hăng siết chặt lấy, ánh mắt của kẻ đối diện dường như đang tóe ra lửa hồng.


Hành động như vậy, nàng sở dĩ muốn dập tắt ngay ý định bỏ trốn của nữ nhân đang giãy dụa trên giường kia, chỉ thế thôi.


Vì ở trước mặt Yuko không thể ôn nhu đối đãi nàng ấy được thì nàng đành vào giương cung tuốt kiếm.


Thực lòng nàng cũng không muốn… đó cũng không phải là ý của nàng. Trong lòng nàng vốn đã khá rõ ràng, Kojima Haruna, cuối cùng là ngươi thật sự phải là thế nào cho đúng?


Đặt tay lên ngực tự vấn cũng không tài nào ra được đáp án.


“Điều mà ngươi muốn, ta nhất định không cho ngươi toại nguyện. Đây là ít lễ vật ta tặng ngươi, nhà ngươi cứ từ từ mà tận hưởng. Vậy mới xứng đáng là nô lệ của ta chứ.”


Ngừng một chút, nàng nói tiếp:


“Ta vẫn còn nhớ rất rõ… Oshima-san cũng đâu phải là loại người ngoan ngoãn nghe lời gì. Vậy nên… ngươi nghĩ ta cũng sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi sao?”


Nguy hiểm, đang ở rất gần.


Từng bước ép sát.


Yuko không hề lùi bước, mặc dù tay có bị trói, nhưng nàng ta vẫn như cũ trừng mắt nhìn Haruna, đầy khinh miệt. Ánh nhìn ấy như muốn đốt cháy Haruna, khiến nàng như sắp phát hỏa.


Nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ lại òa lớn hơn, kéo nàng về thực tại.


Cơn giận sắp bùng nổ cũng xẹp xuống.


Hay nói đúng ra thì nàng cũng không phải là đang giận.


Không còn cách nào khác, nàng đành phải ẵm đứa nhỏ lên, động tác lóng ngóng vỗ về nó. Trước đây nàng cũng đã từng thấy qua người ta chăm ẵm trẻ con thế nào, tưởng chừng đơn giản không ngờ lại khó như vậy.


Ít nhiều gì cũng thấy khó chịu, cái mà người ta gọi là kiên nhẫn dường như nàng cũng không còn nữa.


Nhìn qua cũng thấy được Haruna sắp phát tiết, Yuko bất ngờ lên tiếng.


Đối diện với Haruna không một chút kĩ năng chăm trẻ, Yuko không thế tiếp tục im lặng nữa, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé.


“Hình như nó đang đói… ngươi cho nó bú thử xem.”


Nửa tin nửa ngờ, nàng ra lệnh cho Thế Cơ đi tìm chút sữa. Tay cầm cái muỗng, chính tay Haruna cho đứa trẻ ăn. Sữa đã vơi được một nửa, Yuko ngồi yên nhìn, đã nhiều lần nàng thấy Haruna cao cao tại thượng, uy phong vương giả, dù là trước mặt nàng hay người khác đều lãnh khốc tàn bạo. Nhưng ngay lúc này đây, cũng chính là Kojima Haruna đó, tay chân vụng về cho đứa trẻ ăn khiến cho Yuko cảm thấy, nữ nhân này thực chất so với một tiểu cô nương cũng không khác biệt mấy. Tựa hồ nàng nhìn thấy một bộ mặt khác mà Haruna luôn cất giấu.


Ngày thường nàng với Haruna một chút cũng không muốn nhìn mặt nhau, kì dị hôm nay lại thấy nàng ta có chút đáng yêu.


Gian phòng im lặng truyền ra giọng nói khó chịu của Haruna.


“Còn không mau ăn? Nhanh lên!”


Lời nói tựa như mệnh lệnh, đứa trẻ vốn dĩ không hiểu chuyện thì đối với nó như thể đang bị mắng. Nó ngơ ngác nhìn nàng một chốc rồi lại trưng ra bộ mặt mếu mếu đáng thương, Haruna tuy đang tức giận song lại không tài nào bộc phát được.


Chẳng nhẽ nàng lại đi so đo với con nít?


Cơ bản là Haruna bắt đầu sốt ruột, chén sữa cầm trên tay hơi nghiêng đánh đổ xuống bộ kimono quý giá của Haruna, ướt ra cả đai lưng, nhìn qua vô cùng khổ sở. Nhưng mà đứa nhỏ lại nín khóc.

Đem đôi mắt tròn xoe nhìn nàng rồi bật cười khúc khích, đôi mắt ấy khiến cho nàng nhớ đến Yuko. Đôi mắt của đứa trẻ này rất giống với của Yuko.


Ánh mắt của nó cũng như tinh tú lấp lánh trên trời vậy.


Thế Cơ cuối cùng cũng gọi đến một nhũ mẫu mang đứa nhỏ đi, Yuko vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu tình hụt hẫng của Haruna khi đứa nhỏ rời đi. Mái tóc rũ xuống, Haruna cúi đầu thất vọng chỉ vì không thể tự cho đứa nhỏ ăn, bộ dáng rõ là đang hờn dỗi. Yuko thấy thế có hơi rung động…

Oshima Yuko, ngươi như thế nào lại dễ dàng rung động vậy? Chính nàng cũng không rõ.


Hạ nhân mở cửa chạy vào, bộ dạng cung kính quỳ xuống trước thềm báo tin, Đại Hà phái sứ giả đến.


“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”


Phất tay lệnh cho hạ nhân lui ra, nàng quay lại giường liếc mắt nhìn Yuko vẫn đang bị trói chặt ở hay tay. Vẫn chưa vội rời đi, ngược lại còn tiến đến đầu giường kéo ngăn tủ ra, nơi đó chính là chỗ cất loại xuân dược lợi hại nhất.


Trong cái hộp nhỏ trang trí tinh xảo ấy chính là loại xuân dược lợi hại nhất, Yuko biết rõ uy lực của nó, bản thân đã phải trải qua xuân dược các kiểu đã khiến cho nàng không thôi sợ hãi.


Lúc Haruna đem xuân dược đổ ra tay, sắc mặt Yuko đã sớm biến đổi, theo bản năng co rút lại, nhưng hiển nhiên vẫn không thể trốn tránh được Haruna.


Không thể giãy.


Hai chân vốn đã bị cố định ở đầu giường.


Xuân dược theo ngón tay thúc ép đẩy thẳng vào trong khoang miệng lập tức tan ra, có muốn phun cũng không phun ra được, chính là theo nước bọt trôi vào trong người.


Haruna có thể nhìn thấy được đôi tay của Yuko đã thay cho lời nói, nắm đấm xiết chặt lại, vì nỗi phẫn nộ mà run lên.


“Đê tiện”


Nghiến răng nghiến lợi quyết không chịu khuất phục. Ánh mắt của Haruna lại lần nữa lộ vẻ đau đớn.


“Ngươi vừa nói gì?”


“Đê tiện”


Ngược lại Haruna nở một nụ cười nhẹ, không chút kinh ngạc, cười đến độ như không có gì, nhìn qua cứ tưởng như đang rất vui vẻ, song trong mắt lại rất rõ lửa giận, Yuko có thể thấy được.


“Nếu ngươi đã nói ta đê tiện… vậy thì ta cũng không khách khí nữa.”


Không biết từ đâu Haruna lấy ra lọ thuốc mỡ, đem bôi đầy trên hai ngón tay. Yuko bị trói trên giường, hai chân không thể nào khép lại được, Haruna đưa hai ngón tay sẵn thuốc đó trực tiếp đẩy vào bên trong Yuko, ngón tay xoay qua xoay lại, đem toàn bộ thuốc mỡ tráng ngập cửa mình Yuko mới thôi.


Ngón tay cũng vì vậy dính một chút ướt át.


Đặt lên mũi ngửi một chút, hương vị không tồi, lại nghe rất quen thuộc. Đúng là mùi hương của Yuko, trong lòng Haruna có chút phấn khích.


“Ta không làm phiền ngươi nữa, cứ vui vẻ mà tận hưởng đi nha… Oshima-san.”


Giọng nói nồng ấm pha chút mê hoặc, khi rời đi, nàng nghe được hơi thở của Yuko càng lúc dồn dập, tiếng rên rỉ cũng vô thức phát ra hỗn loạn.


“À, đúng rồi. Thiếu chút nữa quên mất. Cái này… dành cho ngươi. Chắc hẳn Oshima-san sẽ rất thích nha.”


Đó chính là khóa trinh tiết mà Haruna đích thân chuẩn bị cho Yuko.


Quả thực quá dỗi tàn nhẫn.


Xoay người nhìn theo bóng lưng xa xa dần, Yuko xiết chặt lấy tay ngăn cho mình không được run rẩy.


Đừng đi.


Không biết là nghe nhầm hay thật là vậy, bên kia cửa phòng đóng kín nàng nghe rõ ràng giọng nữ nhi nỉ non.


Đừng đi.


Nàng đắc ý nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên đầy nguy hiểm.


Oshima Yuko, cả đời này ngươi không thể thoát rỏi ta đâu.


Cả đời cũng không cho ngươi rời đi.


Nhưng làm điều này để làm gì, chính Haruna cũng không rõ.


Ngẩng đầu, chân trời ửng hồng bên màu da cam của thái dương, sắc trời hiện ra vô cùng đẹp mắt.


Giữa tiếng muôn vàn chim hót, đâu đó ta nghe tiếng thở dài.


Ánh dương đã dần lên cao.
 

2 comments:

  1. định mệnh ta biết thừa là kojiyuu nhé nhưng mà vẫn phải k*j**** ôi cái định mệnh nhập pass mấy lần liền

    ReplyDelete
    Replies
    1. bạn không có tình troll đâu~ thật đấy *mặt nghiêm túc*

      =))))))))))))))))

      Delete