Oct 25, 2013

[Fic] 5001 lá thư - Chap 7 [Kojiyuu] [End]



Năm thứ bảy

Lá thư thứ 5001

Ngoài trời đang mưa đó, có phải cậu đang khóc không vậy? Đừng khóc nữa, tớ đau lòng lắm. Xin lỗi vì đã lâu rồi không viết thư cho cậu. Tin tớ đi, không phải tớ không muốn mà là tớ không thể…

Cơ thể của tớ càng ngày càng không chịu được nữa rồi. Tay tớ cũng không thể nhấc lên nổi nữa. Tớ đã năn nỉ anh tớ lắp máy vào tay mình để có thể tiếp tục viết thư cho cậu. Tớ yêu cậu.

Tối hôm qua tớ thấy cậu, đã lâu rồi cậu mới hồi âm cho tớ đó. Nhưng sao cậu chỉ khóc thôi không nói gì vậy? Đừng khóc nữa, tớ sẽ sớm gặp lại cậu thôi mà.

Bác sĩ nói với anh tớ rằng tớ không còn nhiều thời gian nữa. Thật tốt quá! Tớ sẽ được gặp lại cậu, sớm thôi…

Nhật ký của Haruna

Ngày     tháng   năm
 Hôm nay có một cô gái bước vào hiệu sách. Tôi tưởng trước giờ tôi ngơ nhất rồi, còn có người ngơ hơn tôi nữa. Cô ấy đọc sách ngược đó. Dáng vẻ lúng túng trông cũng rất dễ thương. Tôi không kiềm chế được mà cứ nhìn người ta mãi. Có kì lắm không?
Arghhh… mà cô ấy có người yêu rồi. Chán thật!

Ngày     tháng   năm
Hôm nay vừa về nhà thì thấy có khách. Là cô gái hôm qua. Mặc đồng phục, hình như là học sinh của trường nữ sinh toàn con nhà giàu ở gần trường tôi. Người đi cùng cô ấy hôm qua là em họ, không phải bạn gái. Vậy tôi có cơ hội không?

Ngày     tháng   năm
Ngày nào cậu ấy cũng đến đây, thật sự là rất vui. Cậu ta có vẻ không thích đọc sách cho lắm, tôi đành giới thiệu mấy cuốn truyện đơn giản cho cậu ta vậy.

Ngày     tháng   năm
Cậu ấy càng ngày càng dễ thương, lại có duyên nữa. Dù ít đọc sách nhưng có vẻ nhưng cậu biết rất nhiều chuyện. Mỗi lần cậu đến tôi đều cảm thấy vui.

Ngày     tháng   năm
Tôi muốn gọi cậu ấy bằng tên quá. Nhưng cậu ấy vẫn cứ luôn miệng “Kojima-san” “Kojima-san”, ghét quá đi. Tôi muốn gọi cậu là “Yuuchan”.

Ngày     tháng   năm
Hôm nay tôi đã gọi cậu là “Yuuchan” được rồi! Yuuchan~ Yuuchan~ Yuuchan~ Cậu còn gọi tôi là “Nyan nyan” nữa, cũng may cậu không thấy vẻ mặt tôi lúc đó. Đã đưa cho cậu cuốn tiểu thuyết tình yêu mà tôi thích nhất, hy vọng cậu hiểu được nó.

Ngày     tháng   năm
Cậu ấy vẫn chưa đọc, hay là bỏ ngâm dấm rồi? Hôm nay được cậu khen dễ thương, phải nói là muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho đỡ xấu hổ. Còn nhéo má nữa, lần đầu tiên mới có người chạm vào tai tôi. Hình như cậu ấy định hôn tôi. Cái tật ngượng mãi không chừa, tự nhiên đẩy người ta ra. Cậu ấy có giận tôi không?

Ngày     tháng   năm
Hôm nay không thấy đến nữa. Giận thật rồi sao?

Ngày     tháng   năm
Mấy ngày nay mỗi lần tan học đều chạy thật nhanh đến trường cậu. Cuộc đời ghét nhất là phải chạy, nhưng không chạy sợ không kịp gặp cậu. Đáng ghét là thể lực của tôi yếu quá, mỗi lần đến nơi thì về mất rồi.

Ngày     tháng   năm
Hôm nay được tan học sớm, đến trường cậu thì học sinh vẫn chưa ra. Đứng chờ một lúc thì thấy cậu. Dáng người nhỏ nhắn giữa một đám người nhưng vẫn rất nổi bật. Cậu có vẻ nổi tiếng ở trường. Cậu không nhìn thấy tôi, cậu hôn một cô gái khác. Không hiểu sao nước mắt lại rơi…

Ngày     tháng   năm
Tiết cuối tôi giả bệnh xin về sớm, thực ra là lại muốn gặp cậu. Lần này cậu đã thấy tôi, định bỏ đi nhưng rồi lại chạy đến. May quá, cuối cùng không phải là giận tôi. Đi với cậu về nhà cả một quãng đường, đồ ngốc, cố tình cầm cặp một tay rồi mà cậu vẫn không thèm để ý. Một lúc sau mới nhận ra, đan tay vào tay tôi, tay cậu rất ấm.
Bạn bè hôn nhau là bình thường, vậy tôi cũng chỉ là bạn thôi sao?

Ngày     tháng   năm
Hôm nay hỏi cậu đã yêu ai chưa, câu trả lời là “rồi”. Tự nhiên lại thấy buồn…

Ngày     tháng   năm
Vừa bước ra khỏi cổng trường thì thấy cậu. Không phải là ngược đường về nhà sao mà lại đến đây? Cái tên đáng ghét theo đuôi ấy rủ tôi đi chơi trước mặt cậu, không biết cậu có ghen không?
Thì ra người ta cũng thích tôi. Tỏ tình cũng dễ thương nữa. Bây giờ cậu là người yêu của tôi, đừng có mà lăng nhăng đấy!

Ngày     tháng   năm
Lúc nào cũng đòi hôn tôi như con sói đói ấy! Đáng ghét, chẳng phải lần trước nói bạn bè hôn nhau là bình thường sao? Tôi không muốn cậu hôn tôi như một người bạn!!!

Ngày     tháng   năm
Hôm nay đã biết xin phép rồi đấy. Cậu đỏ mặt dễ thương quá~
Đó là nụ hôn đầu của tôi, thật ngọt ngào.

Ngày     tháng   năm
Hôn được một lần rồi ngày nào cũng đòi hôn. Mà môi cậu lúc nào cũng có vị ngọt nhỉ? Không biết có lén bôi chất gây nghiện vào không mà tôi cũng nghiện mất rồi.

Ngày     tháng   năm
Hôm nay cậu dắt tôi về nhà. Người nhà cậu ai cũng thân thiện và hiền lành, nhưng hơi có chút vấn đề…
Gặp anh trai cậu
“Haruna-chan yên tâm nhé, phòng Yuuchan cách âm tốt lắm nên hai đứa cứ tự nhiên!”
Gặp bố cậu
“Con bé nhà bác phải mua thêm bao nhiêu cuốn sách nữa để cháu đổi sang họ Oshima? Chứ bác thấy tốn kém quá~”
Gặp ông cậu
“Yuuchan mà không lấy được Haruna-chan thì đừng có hòng nghĩ đến chuyện thừa kế”
Là do tôi hay do gia đình cậu như thế nhỉ?

Ngày     tháng   năm
Dạo này học đâu ra cái trò gọi tôi là “Oshima Haruna”. Ai mà thèm lấy cái tên biến thái đáng ghét như cậu chứ, Kojima Yuko!

Ngày     tháng   năm
Cậu đang nằm ngủ cạnh tôi này. Dễ thương lắm luôn!!! Mà khoan đã, vừa nãy biến thái giở trò với tôi, hết dễ thương rồi! Tôi mà có gì là cậu phải chịu trách nhiệm đó!!!!

Cho đến khi trái tim tớ ngừng đập, tớ vẫn không thể ngừng yêu cậu được, tình yêu của tớ…
  
Em trở về đúng nghĩa trái tim em 
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
(Tự hát - Xuân Quỳnh)


Ending


Ở một nơi nào đó mà tôi không biết rõ, tôi đã nhìn thấy cậu. Cậu mặc chiếc áo trắng tinh khôi, ngồi ngẩn ngơ trên thảm cỏ xanh. Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn xinh đẹp.


- Nyan nyan~ nhớ cậu quá! – tôi chạy đến vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau, hôn lên má cậu nụ hôn đầy nhung nhớ.


Cậu ấy mỉm cười quay sang đặt lên má tôi nụ hôn nhẹ. Nhưng tôi chưa kịp tận hưởng cảm giác dịu dàng đó được lâu thì cậu đánh vào trán tôi một phát đau điếng.


- Thế quái nào cậu lại lên đây sớm thế hả???


- Tớ nhớ cậu mà… - tôi ôm trán, mắt rưng rưng nhìn cậu – Cậu không muốn gặp tớ sao?


- Kh-không phải. Tớ cũng nhớ cậu… nhưng…


- Không sao đâu! Chỉ cần cậu cũng nhớ tớ là được – tôi mỉm cười và dụi đầu vào lòng cậu, tôi không muốn chúng tôi phải cãi nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách như vậy.


- Tớ đã hy vọng cậu sẽ sống tốt.


- Làm sao tớ sống tốt được khi không có cậu ở bên cạnh.


- Mỗi lần thấy cậu khóc, thật sự tớ đau lòng lắm…


- Chỉ cần ở bên cậu thì tớ sẽ không khóc nữa.


- Đồ ngốc!


- Tớ ngốc vì tớ yêu cậu.


- Tớ cũng yêu cậu.


- Tớ biết mà! – tôi lại hôn cậu thêm một lần nữa.

End.

No comments:

Post a Comment