Nhanh thật
đó, năm thứ tư không có cậu rồi. Tớ đã viết thư cho cậu không ngừng nghỉ suốt bốn
năm rồi sao? Cậu có thấy không, tớ nhớ cậu lắm. Tớ không biết rằng mình đã nói
nhớ cậu bao nhiêu lần nữa, dường như nhớ cậu trở thành thói quen hằng ngày của
tớ rồi. Tớ nhớ cậu, nhớ cậu rất nhiều, tình yêu của tớ.
Gần đây có
người nói tớ ngay càng giống cậu, suốt ngày chỉ thẩn thờ. Thật tốt quá, người
ta chỉ giống nhau khi ở bên nhau quá lâu. Còn tớ và cậu dù không ở cạnh nhau
nhưng tớ vẫn giống cậu. Cậu thấy không, tình yêu của tớ đối với cậu là mãnh liệt
nhất rồi đó, tình yêu của tớ.
Tớ ngày
càng nổi tiếng đó, cậu có thấy không? Tớ đã xuất bản ba đầu sách rồi đó. Tất cả
đều lấy cảm hứng từ cậu, tình yêu của tớ.
Bây giờ ra
đường ai cũng nhận ra tớ cả. Hôm nọ tớ còn lên tivi đó, cậu có thấy không? Đầu
sách thứ tư mà tớ viết có tựa là “Người yêu hoàn hảo”. Người dẫn chương trình
đã hỏi rằng tớ đã có người yêu chưa. Tớ chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết
người yêu của tớ còn hoàn hảo hơn cả trong truyện cơ. Nhưng tớ biết cậu sẽ giận
nếu tớ làm như vậy. Vì thế tớ sẽ giữ bí mật về người yêu hoàn hảo cho riêng
mình nhé, tình yêu của tớ.
Hôm qua tớ
tìm thấy cuốn “Hoa anh đào đỏ vùi trong tuyết trắng”. Tớ đã đọc lại nó dù tớ đã
thuộc từng chữ trong đó rồi. Cậu còn nhớ không, nhờ cuốn sách này mà tớ mới dám
tỏ tình với cậu đấy, tình yêu của tớ?
Flashback
- Cậu đã đọc xong chưa?
- Xong cái gì cơ?
- “Hoa anh đào đỏ vùi trong tuyết trắng”
Tôi vẫn đến hiệu sách mỗi ngày. Mỗi ngày tôi đều mua một cuốn sách, nhưng tôi vẫn không đả động gì đến cuốn sách kia cả. Tại sao bây giờ cậu lại hỏi chứ?
- À… xong rồi.
- Cậu thấy thế nào?
- Hay lắm.
- Thế thôi à?
Có vẻ như cậu trông chờ tôi trả lời nhiều hơn hai chữ “Hay lắm” đó. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì và tôi cũng không biết phải làm gì. Cậu lại nhìn tôi với vẻ mặt không vui. Mặc dù lúc đó tôi thấy cậu dễ thương kinh khủng nhưng tôi không thích mỗi lần cậu nhìn tôi như thế. Cậu không vui thì tôi cũng không vui.
- Cậu có chắc là cậu đã đọc hết cuốn sách rồi chứ? – cậu hỏi tôi, không những tôi đã đọc hết một lần mà tôi đã đọc lại cả chục lần rồi.
- Dĩ nhiên rồi. C-câu chuyện về một cô gái yêu đơn phương k-kh-không d-dám n-n-nói…
- Yuuchan, cậu đã yêu ai chưa?
Tôi ngơ ngác một lúc, cậu hỏi thế này thì tôi biết phải trả lời thế nào? Nói thật hay nói dối…
- Ừm… rồi – tôi quyết định nói một nửa sự thật, thậm chí tôi không dám nhìn vào mắt cậu vì tôi sợ cậu sẽ thấy mặt tôi đang đỏ lên mất.
- Tớ cảm thấy mình giống nhân vật nữ trong đó rồi đấy.
- Ểh!? Sao cơ?
- Không có gì.
Cậu lại không nói chuyện với tôi nữa rồi.
Tôi trở về nhà và lại lôi cuốn sách đó ra đọc một lần nữa. Lần đọc này tôi chú ý từng câu chữ hơn. Tôi nhận ra chàng trai cũng có tình cảm với cô gái, ít thôi, nhưng có vẻ là có. Có khi nào chúng tôi cũng như vậy không. Tôi không muốn mình sẽ giống họ, mãi mãi không nói ra được tình cảm của mình. Tôi quyết định rồi, ngày mai tôi sẽ nói với cậu.
Tan học chiều nay trường tôi cho ra sớm hơn mọi ngày. Tôi chạy thật nhanh đến trường cậu và chờ ở đó. Tôi đã thấy cậu bước ra… nhưng đi cùng một đứa con trai khác. Đã trễ rồi sao?
Cậu nhận ra tôi khi tôi đang tiu nghỉu định bỏ đi. Cậu để kệ tên đi cùng cậu mà chạy đến chỗ tôi, trông cậu có vẻ rất vui.
- Yuuchan tan học sớm sao? – tôi thấy mặt cậu hơi ửng đỏ, chắc là do cậu không quen chạy, trước đây cậu cũng từng nói với tôi rằng cậu ghét học thể dục.
- Nyan nyan – tôi chưa kịp trả lời cậu thì tên kia đã đuổi theo cậu chắn ngang họng tôi, hắn gọi cậu rất thân mật, tôi chỉ muốn băm hắn ra thành trăm mảnh thôi.
- Vâng – cậu quay lại trả lời hắn, gương mặt cậu không có biểu cảm gì cả, tôi chưa thấy cậu như thế này bao giờ.
- Ừm… chủ nhật này… c-cậu c-có r-ra-rảnh không? – tôi biết chắc hắn ta thích cậu, vì tôi cũng thường lắp bắp như thế này khi nói chuyện với cậu.
- Xin lỗi, hôm đó tôi bận đi chơi với người yêu rồi. – cậu trả lời với giọng đều đều, không cảm xúc.
Mà khoan đã, người yêu???
- Oh… tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền hai người. – tên đó thất thểu bước đi, đột nhiên tôi cảm thấy đồng cảm với hắn, cậu đã có người yêu thật sao?
- Yuuchan, chúng ta về thôi. – cậu kéo tôi đi, không biết từ khi nào tay cậu đã đan vào tay tôi, hình như là lúc cậu từ chối người kia… ểh, có khi nào…
- Nè, Nyan nyan có người yêu rồi hả? – làm ơn trả lời là “không” đi, tớ xin cậu đó.
- Tớ nói dối đó. Nếu không nói như vậy thì mấy người đó không chịu buông tha cho tớ.
- Ah… thật sao… ừm – đây là cơ hội tốt nhất dành cho tôi, lần này mà không nói được thì tôi thề sẽ đập đầu vào ngực cậu tự sát - Vậy… ừm chủ nhật này… c-cậu c-có r-ra-rảnh không?
- Để làm gì?
- Đ-đi chơi v-với tớ.
- Ummmh… - cậu đặt tay lên môi suy nghĩ, dễ thương quá, nhưng bây giờ tim tôi đập nhanh chỉ chờ cậu trả lời – Được thôi, nếu như vậy thì lúc nãy không phải là nói dối rồi.
Cậu nói như vậy nghĩa là gì? Tôi có nên tiếp tục không?
- Tớ… tớ thích cậu – tôi đã nói ra rồi.
- Un. – cậu gật đầu, gật đầu?
- L-làm… làm ng-người y-ye-yêu t-tớ nhé. – tôi siết tay cậu chặt hơn.
- Un! – cậu lại gật đầu.
Tỏ tình không khó như tôi nghĩ.
End of Flashback
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tôi là một màu trắng xóa nồng nặc thuốc sát trùng. Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
Và…
…tôi là ai?
No comments:
Post a Comment