Oct 24, 2013

[Fic] 5001 lá thư - Chap 6 [Kojiyuu]



Năm thứ sáu

Di chứng của tai nạn khiến cơ thể tôi bị tổn thương nặng nề. Không có cái xương nào của tôi là chưa gãy, không có cơ quan nào là chưa bị hư hại. Đỉnh điểm là gần đây việc cầm bút đối với tôi là một việc rất khó khăn. Nhưng tôi vẫn đều đặn viết thư cho cậu.

Tớ vẫn rất nhớ cậu, tình yêu của tớ.

Tớ muốn gặp cậu, tình yêu của tớ.

Tớ yêu cậu, tình yêu của tớ.

Hôm nay tớ đã có thể kiểm soát tay mình tốt hơn rồi, vì vậy tớ sẽ viết dài ra một chút. Tớ vẫn không thể nhớ lại gì cả. Ký ức vẫn chưa quay lại với tớ. Mỗi ngày trôi qua thật đáng sợ. Tớ điên cuồng viết thư cho cậu, những lá thư không biết gửi về đâu. Cậu đang ở đâu vậy, tình yêu của tớ?

Bây giờ không phải là mỗi ngày tớ viết một lá thư cho cậu nữa. Đây là lá thư thứ 48 tớ viết cho cậu trong ngày hôm nay. Tay tớ không ngừng run rẩy, nhưng tớ vẫn muốn viết. Trong phòng tớ bây giờ chỉ toàn là thư dành cho cậu. Tớ nhớ cậu, tớ muốn gặp cậu, tớ yêu cậu, tình yêu của tớ.

Tình yêu của tớ, tình yêu của tớ, tình yêu của tớ… tớ không biết tớ gọi cậu bằng cách này bao nhiêu lần rồi nhỉ? Cậu đang ở đâu vậy? Cậu có nhớ tớ không? Tớ thật sự rất nhớ cậu. Một giây thôi, tớ muốn được nhìn thấy cậu. Một câu thôi, tớ muốn nghe giọng nói của cậu. Tớ nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu. Tình yêu của tớ…


Flashback

Chúng tôi đã yêu nhau được hơn ba năm. Cũng giống những cặp đôi khác, dĩ nhiên chúng tôi cũng có những lần giận hờn cãi vã, nhưng mọi chuyện đều ổn trở lại. Tôi và cậu đều hiểu người còn lại quan trọng với mình như thế nào nên chúng tôi luôn tìm mọi cách để giữ người mình yêu.

Năm nay tôi và cậu trở thành sinh viên đại học. Đột nhiên bố cậu nổi hứng muốn về quê để trở thành nông dân làm giàu, bỏ cậu lại một mình ở Tokyo. Cũng vì thế tôi thường xuyên đến nhà cậu hơn trước đây nữa, thậm chí thời gian ở nhà cậu còn nhiều hơn cả thời gian tôi ở nhà mình.

- Hay tớ chuyển về sống chung với cậu nhé.

- Ểh!? Nhà biệt thự không ở, qua ở với tớ làm gì?

- Tớ yêu cậu mà Nyan nyan~

- Thế thì không có liên quan.

- Có liên quan mà, tớ muốn ngày nào cũng được hôn cậu cơ.

- Thì ngày nào cậu chẳng hôn tớ.

- Tớ muốn lúc nào cũng được ôm cậu.

- Vậy bây giờ cậu đang làm gì đây?

- Arghhh… ghét cậu ghê!!!

- Ểh!? Yuuchan ghét tớ sao? – cậu giả vờ mếu miệng dỗi, sau bao nhiêu năm yêu cậu, tôi vẫn không thể kiềm chế được tốc độ lao ra khỏi ngực của tim khi nhìn thấy mấy hành động dễ thương đó.

- Tớ không có ghét cậu mà – tôi dụi đầu vào người cậu với hy vọng có thể lấy lòng người đẹp của tôi.

- Chứng minh đi! – cậu lại nhắm mắt chờ tôi, hình ảnh này làm tôi nhớ nụ hôn đầu của hai đứa quá.

Tôi đưa môi mình chạm vào môi cậu. Khác với nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng của ba năm trước, bây giờ cả hai chúng tôi đã trưởng thành rồi. Nụ hôn hiện tại của chúng tôi là nụ hôn chất chứa những cảm xúc mãnh liệt nhất của tình yêu. Tôi không muốn kể chi tiết về nó đâu, bởi vì tôi sẽ không thể nhớ được mình đã làm gì khi toàn bộ tâm trí của tôi đã ngây ngất vì đôi môi đó của cậu.

Tôi đã phải dừng lại vì tay cậu đẩy nhẹ tôi ra, cậu không có khả năng chịu đựng tốt lắm. Dù chúng tôi đã hôn nhau hơn trăm ngàn lần rồi nhưng lần nào mặt cậu cũng đỏ lên cả, thật là dễ thương hết biết. Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ tinh nghịch… và có chút biến thái.

Tôi xoa nhẹ má cậu để cảm nhận hơi nóng tỏa ra, luồn tay qua mái tóc của cậu chạm vào đôi tai cũng đang đỏ dần. Tôi đặt lên tai cậu một nụ hôn. Tôi cảm thấy thích thú khi cậu ngượng như thế này. Đầu tôi cúi thấp xuống một chút và hôn nhè nhẹ lên cái cổ trắng ngần đầy gợi cảm của cậu.

- Yu…Yuuchan… ugn…đừng…

- Cậu không thích sao?

- Kh-không phải… - tôi không biết cậu có đỏ mặt tiếp không vì vốn là nó đã đỏ sẵn rồi – Mọi người sẽ nhìn thấy chúng ta mất.

Tôi nở nụ cười biến thái, cậu nhìn tôi e ngại.

- Không sao đâu, hôm nay mình đóng cửa nghỉ sớm đi!

Tôi đưa tay lật bảng ‘Close’ ra ngoài, kéo tất cả các rèm lại. Tối nay có nhiều chuyện phải làm lắm nhỉ, Oshima Haruna.

End of Flashback.

Lá thư thứ 5000

Khi tớ viết lá thư này, tớ biết cậu sẽ không thể đọc được vì những dòng thư đã bị nhòa đi bởi nước mắt của tớ. Nhưng tớ vẫn cứ viết, tớ muốn nói với cậu rất nhiều điều Nyan nyan à. Tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều. Dù có bao nhiêu năm trôi qua đi chăng nữa tớ cũng chỉ yêu có một mình cậu thôi. Tớ thật sự rất yêu cậu.

Nước mắt của tớ vẫn không ngừng rơi. Tớ cũng không muốn dừng chúng lại. Những giọt nước mắt đau thương này liệu nó có làm trôi đi nỗi nhớ cậu trong tớ không?

Tớ đã nhớ lại mọi chuyện rồi. Ký ức đã trở lại với tớ. Cuốn nhật ký gần nhất mà tớ đã viết, tớ tìm thấy nó trong phòng cậu. Trang cuối cùng, ngày đầu tiên chúng ta xa nhau…

.
.
.
.
.
.
.

Tình yêu của tớ, đã vĩnh viễn ra đi từ ngày đó.

No comments:

Post a Comment