Oct 21, 2013

[Fic] 5001 lá thư - Chap 3  [Kojiyuu]



Năm thứ ba

Lại một mùa xuân nữa trôi qua rồi đó Nyan nyan! Mùa xuân thứ hai tớ không có cậu. Tớ nhớ những lúc chúng ta ngắm hoa anh đào cùng nhau quá. Tớ nhớ những lúc cậu dựa đầu vào vai tớ ngủ. Tớ nhớ những lần cậu luôn miệng nói “Không được” nhưng vẫn ngồi yên cho tớ ôm. Tớ vẫn rất nhớ cậu đó, tình yêu của tớ.

À, tớ đã kể cho cậu nghe chuyện này chưa nhỉ? Trước đây tớ đã nói với cậu về việc tớ sẽ viết một cuốn sách về chúng ta đó. Tuần trước nó đã được xuất bản và nhận được nhiều phản hồi tích cực lắm. Ah, đừng có nổi giận với tớ nhé, tớ chỉ dựa vào cậu chuyện của chúng ta mà viết truyện thôi, tớ không lôi tên cậu vào đâu. Vì cậu là của riêng tớ, tình yêu của tớ.

Gần đây cậu có vẻ ít hồi âm cho tớ hơn. Nhưng đừng lo, tớ không giận đâu. Tớ biết thừa là cậu lại ngượng thôi, tớ dám cá là cậu cũng như tớ vậy, mỗi ngày cậu cũng đều nhớ tớ. Mỗi ngày tớ đều viết một lá thư cho cậu đỡ nhớ nhé, tình yêu của tớ.

Dạo này tớ bắt đầu nổi tiếng lắm đó, cậu có tự hào không? À, quên mất, ngày trước cậu luôn tỏ ra khó chịu khi biết tớ có khá nhiều người hâm mộ trong trường mà nhỉ. Đừng có ghen tuông vớ vẩn đấy, cậu biết tớ chỉ yêu mình cậu thôi mà, tình yêu của tớ.

Hiệu sách dạo này có nhiều người đến quá lại khiến tớ trở nên bận rộn. Họ thường đến không có mục đích mua sách mà toàn để xin chữ ký của tớ. Mà thậm chí hôm nọ có một con bé còn tỏ tình với tớ nữa kìa. Ấy, khoan đừng có xé thư của tớ mà nhai đấy!!! Cậu thừa hiểu tớ chung thủy thế nào mà, trong tim tớ chỉ có một mình cậu thôi, tình yêu của tớ.

Đột nhiên tớ nhớ những lần cậu ghen quá. Thật sự là dễ thương lắm luôn đó. Cậu lúc nào cũng dễ thương cả, cậu cười dễ thương, giận cũng dễ thương, đến cả lúc cậu ghen cũng dễ thương nữa. À, lúc cậu khóc cũng dễ thương nhưng tớ không thích đâu, khi cậu vui dễ thương hơn. Cười thật nhiều nhé, tình yêu của tớ.


Flashback

- Cậu đã đọc cuốn đó chưa?

Cậu hỏi ngay khi tôi vừa bước vào cửa hiệu thay vì sẽ chào tôi như mọi ngày.

- Ah! Dạo này tớ bận học nên không có nhiều thời gian. – tôi lại nói dối cậu, không hiểu vì sao tôi lại làm như vậy, cứ như tôi sợ câu hỏi tiếp theo của cậu là “Cậu cảm thấy thế nào?”, tôi sợ phải nói thật lòng mình.

- Oh, tớ hiểu rồi. Vậy khi nào cậu đọc xong thì nói với tớ suy nghĩ của cậu về nó nhé. – cậu bĩu môi trả lời tôi, ôi… dễ thương khủng khiếp.

- Ừ… cậu dễ thương quá đi!!! – vô thức tôi không kiểm soát được tay chân và lời nói của mình, tôi đưa tay ra nhéo nhẹ lên má cậu.

Cậu có hơi bất ngờ với hành động của tôi, tôi thấy cậu thoáng đỏ mặt nhưng vẫn để yên cho tôi làm như vậy. Có khi nào cậu cũng thích tôi không? Tôi không muốn mình hy vọng quá nhiều rồi lại thất vọng. Tôi đánh liều lấy tay xoa lên cái tai đang đỏ ửng của cậu. Mặt cậu đỏ bừng lên, tôi chưa bao giờ thấy cậu như thế này. Ngay lúc này, tôi muốn nhào đến mà ôm cậu.

- Đủ rồi đó! – cậu đẩy tôi ra khi tôi đang cố rướn người lên, thất bại rồi.

- Ah, tớ xin lỗi… - đúng là tôi đã hy vọng quá nhiều - Ừm, trễ rồi tớ phải về đấy. Hẹn gặp lại cậu sau.

Tôi bước đi thật nhanh ra khỏi hiệu sách để cậu không thể nhìn thấy gương mặt đỏ như gấc của tôi.

Ngày hôm sau tôi không quay lại nữa. Một tuần sau cũng thế, tôi đã không gặp cậu một tuần rồi. Tôi thực sự nhớ cậu đến chết mất. Tôi không có tấm hình nào của cậu để tôi có thể ngắm cả, tôi muốn gặp cậu. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến tôi lại ngại gặp cậu. Tôi sợ cậu giận tôi.

Hôm nay vừa tan học tôi nhận ra một bóng dáng quen thuộc đứng trước cổng trường, là cậu. Cậu đứng ở đó, vẫn rất xinh đẹp, trông cậu như đang chờ một ai đó, và cậu đã nhìn thấy tôi. Khi ấy, tôi đứng ở giữa hai lựa chọn, lơ cậu và đi tiếp hay là tiến đến cậu. Giây phút tôi định tảng lờ và bỏ đi tôi nhận ra trong đôi mắt nâu của cậu ánh lên giọt nước, gương mặt xinh đẹp đó phảng phất nỗi buồn. Tôi không suy nghĩ gì nhiều nữa, lập tức chạy đến bên cậu.

- Tại sao mấy ngày nay cậu không đến nữa?

- Xin lỗi, t-tại trong trường có nhiều việc … n-nên tớ thường về trễ… ừm, t-tớ…

- Cậu nói dối. – làm sao cậu ấy lại biết được chứ???

- Ểh!?

- Lần nào tớ đến đây đều không thấy cậu… tớ chờ đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy cậu đâu. Hôm qua   đến sớm thì thấy cậu đi với vài người bạn… - giọng cậu ấy càng lúc càng trở nên nghẹn ngào.

Cậu ấy thấy tôi hôm qua sao? Hôm qua một vài người bạn cùng lớp đã rủ tôi đi chơi. Lúc đó tôi lọ rõ bản chất biến thái hôn họ nữa. Chết thật, cậu có thấy cảnh đó không?

- Ah… t-tớ… tớ xin lỗi.

- Vậy hôm nay cậu có đến nữa không?

- Chúng ta về chung nhé…

Cậu gật đầu và chúng tôi cùng nhau về nhà cậu. Tôi đứng bên cạnh cậu mà tim đập liên hồi. Tình cờ khi đang bước đi tay tôi khẽ chạm vào tay cậu. Dù cậu không để ý nhưng tôi thì mặt đã đỏ bừng lên rồi. Lúc này tôi mới để ý là cậu chỉ xách cặp bằng một tay, còn tay gần tôi thì buông thả. Đó có phải là một dấu hiệu cho tôi không? Lấy hết toàn bộ can đảm mà tôi dành dụm bao lâu, tôi đánh bạo đan tay mình vào tay cậu.

1 giây, 2 giây, 3 giây…

Cậu không có phản ứng gì cả. Tôi nắm hờ tay lại, và tôi nhận ra cậu cũng siết lấy tay tôi. Cứ như thế, chúng tôi nắm tay nhau suốt con đường đi.

- Yuko-chan, lâu quá không gặp.

Chúng tôi buông tay nhau ra khi bước vào hiệu sách, bố cậu niềm nở chào đón tôi.

- Dạo này cháu không đến làm Haruna nhà bác lúc nào cũng ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa đấy!

- Bố!!! – cậu ấy gắt lên.

- Không phải vậy sao? Hôm qua thiếu nữ nào vừa về nhà đã chạy một mạch lên phòng…

- Bố mà nói nữa là tối nay nhịn cơm luôn nha! – cậu ấy dỗi rồi đi thẳng vào trong nhà.

- Haha… con bé này, tsun y hệt mẹ nó. Thôi bác có việc, cháu ở lại chơi với Haruna nhé, Yuko-chan. – không hiểu sao mỗi lần tôi đến thì bố của cậu đều có việc.

Tôi ngồi ở quầy thanh toán để chờ cậu. Một lát sau, cậu từ trong nhà bước ra, cậu đã thay bộ đồng phục ra. Cậu mặc áo thun màu hồng khá rộng để lộ phần vai, chiếc quần ngắn tôn lên đôi chân dài và cực kỳ trắng của cậu. Tôi không dám nhìn nữa, nếu tiếp tục tôi sẽ chết vì mất máu mất. Mà đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu mặc đồ như thế này đấy.

Cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, không nói gì. Cậu đeo kính vào và với tay lấy một cuốn sách gần đó, cậu vẫn không nói chuyện với tôi. Đột nhiên tôi thấy bên vai hơi nặng, cậu dựa đầu vào vai tôi mà say sưa đọc sách. Tim tôi lại đập thình thịch nữa rồi, tôi cố nhìn sang chỗ khác để tìm cách kiềm chế tim mình lại, chứ như thế này cậu sẽ nghe thấy mất. Mắt tôi dừng lại trên trang truyện của cậu, tôi đã đọc những dòng này, là “Hoa anh đào đỏ vùi trong tuyết trắng”.

- Cô gái cậu hôn hôm qua là người yêu của cậu à? – nhấc đầu ra khỏi vai tôi, cậu bất ngờ hỏi.

- K-không phải. Chỉ là bạn, chỉ là bạn thôi. – tại sao cậu lại hỏi tôi cái này chứ.

- Vậy tại sao… cậu lại hôn cô ta? – vế sau có vẻ như cậu nói nhỏ lại.

- Bạn bè hôn nhau là bình thường mà, như thế này này.

Tôi ngước lên hôn vào má cậu. Mặc dù tôi nói thế nhưng nụ hôn dành cho cậu không phải như dành cho những người bạn bình thường. Vì tôi hành động nhanh và chớp nhoáng nên cậu cũng không kịp phản ứng, dĩ nhiên là cậu lại đỏ mặt.

- Chỉ là bạn bè thôi sao?

- Ừ, chỉ là bạn bè.

Tôi thoáng nhìn ra cậu lại nhăn mặt rồi bĩu môi, hình như cậu không vui. Sau đó cậu tiếp tục dựa vào vai tôi và không nói thêm lời nào nữa.

End of Flashback.

No comments:

Post a Comment