Năm thứ hai
Hết một năm
rồi nhỉ? Năm thứ hai tớ không có cậu. Thật sự là tớ vẫn chưa quen được với điều
này, không có cậu bên cạnh tớ chẳng thể làm gì cả. Không biết cậu ở đó có như tớ
ở đây không, tình yêu của tớ?
Có lẽ cậu
không biết đâu, tớ thường lén ghi âm giọng của cậu. Khi không có cậu ở đây,
ngày nào tớ cũng bật những đoạn ghi âm đó lên. Tớ nghe đến phát thuộc lòng rồi,
nhưng tớ vẫn muốn nghe. Tớ thèm được nghe giọng của cậu. Liệu cậu có nhớ giọng
nói của tớ không, tình yêu của tớ?
Tớ đã từ chối
quyền thừa kế rồi. Nếu cậu ở đây chắc chắn cậu sẽ lại mắng tớ ngốc. Nhưng tớ
không nghĩ như vậy, cái ghế “Chủ tịch” đó quá lớn so với tình trạng của tớ hiện
giờ. Làm sao tớ có thể làm tốt công việc khi trong đầu tớ chỉ có cậu, tình yêu
của tớ?
Tớ đã mua lại
hiệu sách của cậu đó. Thật tốt khi nó vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Tớ nghĩ tớ sẽ
bắt đầu công việc mà trước đây cậu đã từng làm. Như vậy tớ có thể mãi ở nơi kỷ
niệm của chúng ta nhỉ, tình yêu của tớ?
Làm việc ở
hiệu sách cũng không có nhiều khó khăn. Giống như trước đây, cửa hàng cũng
không có nhiều khách lắm. Mỗi ngày tớ đều có thời gian rỗi để đọc lại những cuốn
sách trước kia cậu đưa cho tớ. Buồn cười thật, trước đây tớ không nghĩ rằng
mình có thể động đến sách nói chi là đọc chúng mỗi ngày. Nhưng có vẻ như tình
yêu đã làm thay đổi tớ rồi, phải không, tình yêu của tớ?
Tớ đã đọc
đi đọc lại đến thuộc những cuốn sách cũ rồi. Có vẻ như đọc sách thôi không thỏa mãn được nỗi nhớ cậu
của tớ. Mỗi ngày đều viết thư cho cậu khiến khả năng văn chương của tớ cũng
khá hơn rồi đó. Hôm nay tớ sẽ viết một cuốn sách về cậu và tớ nhé, tình yêu củ
a
tớ?
Flashback
Mỗi ngày tôi đều đến hiệu sách. Để nói chuyện với cậu tôi đã
cố gắng đọc nhiều sách hơn. Ban đầu nó thật sự khó khăn vì tôi đã gục ngay
trong 3 dòng văn đầu tiên. Nhưng gần đây tôi đã đọc hết một cuốn sách, và tôi
phải thừa nhận là đọc sách cũng khá thú vị.
- Oshima-san lại đến nữa à? – cậu ấy luôn chào tôi như thế
khi tôi bước vào, mặc dù cậu nói như vậy nhưng tôi không cảm nhận được cậu khó
chịu vì tôi đến.
- Ừm… - bình thường tôi khá là sôi nổi, không hiểu sao khi gần
cậu tôi lại không thể nói gì nhiều.
- Cuốn sách hôm qua tớ đưa cậu, cậu đã đọc xong chưa?
- Tớ đọc xong rồi.
- Thế nào? Có được không? – cái cách cậu háo hức hỏi tôi giống
hệt như một đứa trẻ chờ đồ chơi vậy, thật sự là rất dễ thương.
- Hay lắm luôn đó, tớ không dứt ra được luôn!!! – tôi nói dối
đấy, tôi phải gật lên gật xuống cả chục lần để đọc xong cuốn sách đó, dù rằng
nó cũng khá hay.
- Cậu thích là tốt rồi. – cậu ấy nghiêng đầu cười với tôi,
chết thật, có khi phải đi khám tim mỗi ngày một lần mất.
- C-cậu còn cuốn nào không? G-giới thiệu c-cho tớ đi. – ghét
quá, tôi lại nói lắp rồi.
- Dĩ nhiên là có rồi. Oshima-san chờ chút nhé! – cậu ấy nói
rồi tiến đến những kệ sách.
- T-tại sao c-cậu k-không gọi tớ bằng t-tên nhỉ? – từ ngày
biết cậu tôi có nhiều bệnh quá, chắc hôm nào lại phải chữa chứng nói lắp mới được.
- Ý cậu là sao? – cậu trả lời khi vẫn đang tìm sách cho tôi.
- Y-ý tớ là… c-chúng ta cũng biết nhau lâu rồi… ừm…
- Tớ gọi cậu là Yuuchan giống Watanabe-san được không? – cậu
ấy vẫn không nhìn tôi, cái kệ sách cao quá nên tôi cũng không thể thấy được biểu
cảm của cậu lúc đó.
- D-dĩ nhiên là được. – có điên tôi mới từ chối – Tớ gọi cậu
là Haruna được không?
- Gọi tớ là Nyan nyan đi!
- Hả?
- Bạn bè ở trường thường gọi tớ là Nyan nyan, tớ không phiền
đâu nếu cậu cũng gọi tớ như vậy.
- Ừm… vậy thì Nyan nyan. Tớ sẽ gọi cậu là Nyan nyan…
- Ừ, Yuuchan. – nếu không có lồng ngực cản lại chắc tim tôi
đã bay ra ngoài rồi.
Tôi không thể nói gì thêm nữa vì tim của mình đập quá nhanh
rồi, còn cậu thì vẫn im lặng tìm kiếm cuốn sách nào đó.
- Đây rồi!!! – bỗng dưng cậu reo lên làm tôi giật bắn cả người,
ngơ ngác nhìn cậu – Yuuchan sao vậy? – cậu lại nhìn thấy dáng vẻ siêu ngố của
tôi rồi, ghét thật.
- Cậu làm tớ giật mình đó! – tôi bĩu môi với cậu.
- Vậy tớ bù cho cậu cuốn này miễn phí nhé. – cậu giơ cuốn
sách lên trước mặt tôi – “Hoa anh đào đỏ vùi trong tuyết trắng”.
- Câu chuyện về cái gì vậy? – tựa truyện lạ hoắc, tôi sợ cậu
lại đưa tôi truyện kinh dị.
- Cậu về đọc đi, tớ không kể trước đâu. – cậu nháy mắt với
tôi, chưa đầy một tiếng đồng hồ, tôi trụy tim không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Tình yêu thật không tốt cho sức khỏe.
Tối hôm đó tôi đã đọc một mạch hết cuốn sách đó. Đây là lần
đầu tiên tôi đọc trọn một cuốn sách trong một lần, tôi không tài nào dừng lại
được. Câu chuyện về một cô gái yêu đơn phương một chàng trai ngay từ lần đầu gặp
gỡ. Một tình yêu âm thầm lặng lẽ, cô gái ấy không có đủ can đảm để bày tỏ lòng
mình cho đến khi chàng trai đó ra trận và hy sinh. Tình yêu của cô gái ấy mãi
mãi vẫn không thể nói ra, như cánh hoa anh đào đỏ thắm bị mãi vùi trong tuyết
trắng vậy.
Lần đầu tiên cậu đưa cho tôi một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Tôi không hy vọng là cậu có ý gì nhưng thực sự tâm trạng của tôi khá giống nữ
chính trong truyện. Tôi yêu cậu, nhưng tôi lại không dám nói. Tôi sợ mình sẽ giống
họ, mãi mãi không thể nói cho cậu biết, tôi yêu cậu.
End of Flashback.
No comments:
Post a Comment