Oct 18, 2013

[Fic] 5001 lá thư - Chap 1 [Kojiyuu]



Năm thứ nhất

Hôm nay là ngày thứ hai chúng ta không có ở bên nhau. Ngày hôm qua tớ đã phải trải qua một ngày cực kỳ tệ hại khi không có cậu, tớ nhớ cậu kinh khủng. Từ hôm nay mỗi ngày tớ sẽ viết một lá thư gửi cậu, tình yêu của tớ.

Ah… hôm nay là một ngày đẹp trời đó! Không biết ở chỗ của cậu có nhìn thấy bầu trời xanh như tớ ở đây không, nhưng trời hôm nay rất đẹp đó, đẹp như cậu vậy, tình yêu của tớ.

Một tuần rồi tớ không gặp cậu. Tớ nhớ cậu lắm đó! Đôi khi tớ vô thức gọi tên cậu và nhiều người nói tớ điên. Đã vậy họ còn bảo tớ phải quên cậu đi. Tớ bảo họ mới điên đấy, chỉ có người điên mới có thể quên đi người yêu của mình. Mà họ nói tớ điên cũng đúng, tớ phát điên vì yêu cậu, tình yêu của tớ.

Một tháng rồi nhỉ? Ngày nào tớ cũng gửi thư cho cậu, không biết cậu đã nhận được chưa? Cậu có nhớ tớ như tớ nhớ cậu không vậy? Mỗi ngày trôi qua tớ đều mong hồi âm của cậu. Mỗi giờ trôi qua tớ lại nhớ cậu thêm một chút. Mỗi giây trôi qua tớ đều yêu cậu thêm một chút nữa, tình yêu của tớ.

Tối hôm qua tớ đã nhận được hồi âm của cậu. Thật tốt quá! Cậu vẫn như thế nhỉ, lúc nào cũng ngượng trong việc bày tỏ cảm xúc với tớ. Nhưng không sao đâu, tớ vẫn yêu cậu, tình yêu của tớ.

Gần đây cậu bắt đầu hồi âm cho tớ nhiều hơn. Tớ vui lắm! Dù cậu không nói gì nhiều, nhưng với tớ như vậy là đủ rồi. À, mà cậu đừng khóc nữa nhé, đau lòng chết đi được. Tớ cũng nhớ cậu nhưng tớ có khóc đâu. Giấy viết thư của tớ ướt là do lúc tớ viết cho cậu sơ ý làm đổ ly nước thôi. Tớ yêu nụ cười của cậu, vì vậy hãy cười nhiều lên nhé, tình yêu của tớ.

Mùa đông rồi đó! Cậu có mặc đù áo ấm không? Lúc cậu còn ở đây luôn bắt tớ phải nhắc cậu mặc thêm áo, ở một mình nơi đó cậu phải biết tự chăm sóc mình đó biết không? Ở đây tuyết đang rơi, tớ nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau quá, hôm nay tớ đã đến nơi đó. Cậu có còn nhớ không? Chắc là không, cậu có khả năng nhớ tất cả mọi thứ trừ những việc liên quan đến tớ. Cậu xấu xa thật đó, nhưng tớ vẫn yêu cậu, tình yêu của tớ.


Flashback

- Neechan, vào đây một chút được không?

Hôm nay tôi có nhiệm vụ phải dắt cô em họ Mayu đi chơi. Sau khi Mayu đã vơ sạch sẽ quận Akihabara rồi thì cô nhóc mới chịu về. Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua một hiệu sách nhỏ và có vẻ cũ kỹ. Đột nhiên Mayu lại đòi vào đấy.

- Nãy giờ mua chưa đủ hay sao mà em còn muốn vào đây? Mà chỗ này cũ thế thì làm gì có manga cho em mua.

- Chị không biết gì cả, tiệm sách cũ mới là kho tàng vô giá của Otaku đó. – mặc kệ tôi đang nhăn mặt nhíu mày thế nào, con bé tiến thẳng vào hiệu sách.

Con bé mỗi lần nổi hứng thì không có gì cản được nó.  Ngoài trời bắt đầu có tuyết, tôi thật sự chỉ muốn về nhà mà chui tọt vào chăn thôi. Lắc đầu ngán ngẩm, tôi bước theo chân Mayu.

Từ bé tôi đã không có mấy hứng thú với sách, chúng thật nhàm chán, ngoài ra tôi cũng không được giỏi văn chương cho lắm nên càng ghét đọc sách hơn. Đảo mắt nhìn một vòng, toàn là sách. Mắt tôi dừng lại ở một cô gái đứng dựa lưng vào kệ chăm chú đọc sách. Cô ấy thật đẹp.

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi mới thấy có người đẹp như vậy. Mái tóc dài để xõa với những lọn tóc xoăn ở đuôi. Cô ấy đeo kính, mắt kính không khiến cô ấy trông giống như một tên mọt sách ngớ ngẩn nào đó, tôi chỉ thấy đó là một cô gái trí thức cực kỳ xinh đẹp. Có lẽ tôi đã yêu mất rồi.

Nhưng thật là bất lịch sự khi nhìn người khác chằm chằm như vậy, tôi đành vớ đại một cuốn sách nào đó và giả vờ như đang đọc nó. Bất chợt cô ấy nhìn tôi, tôi đỏ mặt, nhanh chóng dán mắt vào cuốn sách để cô ta không nghi ngờ. Tôi vẫn có cảm giác như cô gái đó vẫn đang nhìn mình, khẽ liếc mắt lên, vẫn đang nhìn…

- Cô gì đó ơi! – cô ấy gọi tôi sao?

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh để chắc rằng mình sẽ không bị hớ.

- Là cậu đó. – cô ấy xác định lại.

- C-có gì sao? – đột nhiên tôi lắp bắp lạ thường, chết tiệt, cô ấy sẽ biết tôi thích cô ấy mất.

- Cậu cầm sách ngược kìa. – cô ấy nói khi nở một nụ cười với tôi.

- A-ah… c-cảm ơn – ngượng ngùng tôi quay sách lại và tiếp tục giả vờ như là đang đọc chúng.

Nhưng tôi vẫn còn cảm giác như mình đang bị nhìn… tôi ngước đầu lên. Có thể tôi hơi bị hoang tưởng, nhưng trong một chốc tôi thấy đầu cô ấy rất nhanh cúi xuống tiếp tục đọc sách. Chắc tôi thích người ta nên tưởng tượng lung tung thôi, cô ấy có biết tôi đâu mà thích tôi được. Mà tôi cũng thế nhỉ?

- Kojima-san, tính tiền cho em đi! – Mayu sau khi thám hiểm xong cái hiệu sách nhỏ thì em nó cũng đã lôi ra được thêm một chồng truyện tranh nữa.

Cô gái kia đóng cuốn sách lại tiến đến quầy thu ngân, là chủ hiệu sách này sao? Có vẻ như Mayu là khách quen ở đây. Tôi có cơ hội rồi.

- Yuuchan~ - Mayu gọi tên tôi ngọt đến lạnh hết cả sống lưng, và tôi cũng đoán được con bé muốn gì – Yuuchan, sáng giờ đi chơi nên em hết tiền rồi, chị trả cho em đi…

Tôi biết ngay mà.

- Rồi, trả thì trả.

- Em yêu chị! – Mayu vui mừng hôn lên má tôi.

Bây giờ tôi mới để ý, hiệu sách của cô ấy nằm trên con đường từ nhà tôi đến trường, hằng ngày đi xe điện về nên tôi không biết. Hôm nay thì khác, tôi sẽ đi bộ về nhà, đi ngang qua hiệu sách, tôi hy vọng sẽ gặp được cô ấy.

Tôi đang đứng trước hiệu sách của cô ấy, tôi muốn gặp lại cô ấy. Sau một lúc lưỡng lự tôi cũng bước vào.

- Kính chào quý khách! – là giọng của đàn ông?

Tôi nhìn dáo dác xung quanh, không thấy cô ấy đâu. Chắc là nhân viên làm thêm rồi. Không giấu được nỗi thất vọng, tôi thở dài.

- Cháu tìm gì?

- À… c-cháu tìm… - tôi đang cố vắt óc tìm câu trả lời thay cho việc đến hiệu sách chỉ để tìm một cô gái.

- Tadaima. – một giọng nói trong trẻo vang lên từ cánh cửa, là cô ấy.

Mặc đồng phục, là học sinh sao? Nhìn đồng phục hình như là của một trường công gần trường tôi. Tốt quá, cùng là học sinh thì dễ làm quen hơn rồi. Cậu ấy hôm nay không đeo kính, phải nói là đã đẹp rồi còn đẹp hơn nữa.

- Ah! – vừa bất ngờ vừa vui mừng, tôi không giữ được nên reo lên.

- Ah! – cô ấy cũng bất ngờ không kém tôi thì phải

- Haruna con về rồi thì tốt quá, giữ tiệm một lát, bố phải đi ra ngoài mua đồ ăn tối. – thì ra cậu là con gái của chủ cửa hiệu.

Bố của cậu đi, chỉ còn lại cậu và tôi trong hiệu sách nhỏ. Tôi cảm thấy bối rối vô cùng, cơ bản tôi không biết nhiều về sách nên cũng không biết mở lời thế nào.

- Hôm nay cậu không đến cùng Watanabe nữa sao? – cậu ấy nói, nhưng tại sao lại nhắc con bé đó ở đây chứ.

- Tại sao tớ phải đi cùng con bé đó chứ?

- Hai người không phải một cặp sao? Mà… hình như Watanabe mới học cấp 2…

- Không phải, không phải. Mayu-chan là em họ tớ… - bây giờ tôi phải lập tức thanh minh thì may ra sau này còn cơ hội – Cậu là… Kojima…

- Tớ là Kojima Haruna, học sinh năm nhất, còn cậu?

- Tớ là Oshima Yuko, học sinh năm nhất.

Chúng tôi đã làm quen với nhau như thế.

End of Flashback.

No comments:

Post a Comment