sắp hết rồi ; A ; ~
- Ha-haruna… tớ…
- Dù chỉ là 0,1% tớ vẫn hy vọng cậu có thể
sống. Yuuchan… tớ xin cậu đó, đừng bỏ cuộc mà.
Gục đầu xuống bả vai của người nằm trên giường,
nước mắt của Haruna rơi xuống ướt đẫm cả tấm nệm.
- Nyan nyan… đừng như vậy mà.
Gắng gượng một chút hơi sức, Yuko đưa tay
lên xoa tóc của Haruna, nước mắt bất giác cũng rơi theo.
Đột nhiên có tiếng cửa mở khiến cho cả hai
giật mình. Mariko đã quay lại, còn dắt theo cả một người đàn ông đứng tuổi theo
sau.
- Ông đến đây làm gì? – giọng Yuko bỗng
dưng chuyển sang thanh điệu lạnh tanh.
- Con ổn chứ?
- Không cần ông quan tâm! – tay Yuko bắt đầu
run lên, Haruna thấy thế vội nắm chặt lấy bàn tay đó.
- Kojima-san, em ra ngoài với tôi một lát.
Tôi có chuyện muốn nói với em. – Mariko lên tiếng.
Khi Haruna vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết
xử trí thế nào thì tay Yuko lại xiết chặt tay cô hơn, có vẻ như cô ấy không muốn
cô bỏ đi. Đôi mắt rươm rướm của cô gái nhỏ kia càng khiến cho Haruna không thể
đi.
Vẻ mặt của người đàn ông có vẻ không hài
lòng với sự tồn tại của Haruna trong căn phòng này. Dĩ nhiên là Yuko nhận ra điều
này.
- Kojima-san ra ngoài với Marichan một chút
được không… - nhẹ nhàng buông tay Haruna ra, cô gái nhỏ thều thào nói.
Dù có chút không bằng lòng nhưng vì Yuko đã
nói vậy nên Haruna cũng đành đi ra ngoài cùng với Mariko. Khi cánh cửa vừa khép
lại, Haruna đã không khỏi thắc mắc.
- Người đó là ai vậy?
- Oshima Torida, chủ tịch tập đoàn Oshima.
- L-là…
- Ừ, là cha ruột của Yuuchan.
Không biết họ đã nói gì ở trong đó, sự im lặng
càng khiến Haruna lo lắng. Rõ ràng là mối quan hệ giữa Yuko và cha là cực kỳ
không tốt. Chỉ sợ rằng xảy ra kích động gì thì bệnh tình của Yuko lại càng trầm
trọng thêm.
Khoảng hơn nửa giờ sau, ông Oshima mới bước
ra khỏi phòng, không khí vẫn im lặng một cách đáng sợ. Khi Haruna định trở vào
xem tình hình thì cha của Yuko giữ tay cô lại.
- Kojima phải không? Ta có chuyện muốn nói
với cháu.
Mariko thấy thế liền tỏ ra khó hiểu, cảm
giác không an toàn khiến cô nán lại thêm một chút.
- Shinoda-san vào trông chừng Yuko đi, nó vừa
mới ngủ. Ta có chuyện muốn nói với Kojima một chút…
Chần chừ một lúc Mariko mới quay vào phòng
bệnh của Yuko, nhưng tai vẫn ngóng ra ngoài.
Ông Oshima ra hiệu cho Haruna đến chỗ khác
nói chuyện, dù có hơi chút e ngại nhưng Haruna vẫn đi theo ông. Đến một góc vắng
người, đột nhiên ông Oshima quỳ xuống trước mặt Haruna.
- O-oshima-san…
- Ta đã nghe Akihiro nói cháu là người bạn
duy nhất của Yuko… Cả đời ta đã có lỗi với mẹ nó, rồi đến cả nó ta cũng không
làm tròn trách nhiệm của người cha. Yuko ghét ta, cũng không sao cả. Nhưng con
bé không thể chết như thế này được!
- Nhưng cháu… cháu…
- Ta biết mối quan hệ của cháu và Yuko, biết
rất rõ là đằng khác… vì vậy chỉ còn có cháu là động lực sống duy nhất cho nó.
Ta không thể biết được cảm giác của cháu đối với Yuko có giống như của Yuko đối
với cháu không… nên hôm nay ta quỳ ở đây xin cháu hãy giúp nó, giả vờ thôi cũng
được… bao nhiêu tiền ta cũng sẽ trả.
oOo
Khi Haruna quay trở lại phòng bệnh thì Yuko
vẫn còn đang thức, Mariko thì cũng chẳng biết đã đi đâu.
- Cậu đi lâu quá đó.
- Xin lỗi… cậu nhớ tớ à? – Haruna cười.
Yuko không đáp lại, bĩu môi phụng phịu như
thể đang giận dỗi. Biểu cảm này càng khiến Haruna thấy cô gái nhỏ này vô cùng
đáng yêu. Ngồi xuống bên cạnh giường, cúi đầu xuống để có thể nhìn rõ từng nét
mặt của người đang nằm trên giường bệnh, trong lòng Haruna không khỏi xót xa.
- Cậu nhìn cái gì mà nhìn?
- Yuuchan dễ thương quá đó!
- Ông đó nói chuyện gì với cậu vậy?
- Yuuchan có thích tớ không?
Cuộc đối thoại rõ là chẳng ăn nhập gì với
nhau.
- Có thì sao mà không có thì sao?
- Nếu có thì sau này tớ sẽ cưới cậu, nếu
không thì tớ sẽ tìm cách ép cậu cưới tớ!
- Xiiiì… - cô gái nhỏ bật cười – Cưới xin
gì chứ?
- Không được sao? Tớ yêu Yuuchan mà. –
Haruna cũng theo đó nói như nửa đùa nửa thật.
- Nhưng mà tớ…
- Bây giờ là mùa gì nhỉ?
- Sắp đến kì nghỉ hè rồi… Tớ đã từng muốn rủ
Nyan nyan đi biển, tớ muốn nhìn thấy Nyan nyan mặc bikini. Nhưng chắc không k-…
- Năm nay không được thì năm sau, năm tới,
năm tới tới nữa. Nếu cậu muốn nhìn thấy tớ mặc bikini thì phải hết bệnh đi!
- Tớ…
- Tớ hỏi cậu lần cuối, Yuuchan có yêu tớ
không? – gương mặt của Haruna đã trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
- Có. Tớ yêu cậu… rất nhiều. – bất giác
trên khóe mắt của Yuko bắt đầu ứa ra một dòng nước.
Nhẹ dàng đưa tay lau nước mắt cho cô gái nhỏ, bờ môi khe khẽ chạm lên trán rồi di chuyển từ từ dọc theo sống mũi, đến khi môi đã chạm môi, cả hai đều nhắm mắt lại để từ từ cảm nhận.
- Nếu tớ điều trị sẽ tốn rất nhiều thời
gian…
- Không sao, tớ sẽ chờ cậu về.
- Nhỡ đâu tớ không thể…
- Đừng nói linh tinh, cậu sẽ khỏi thôi.
- Nếu sau ba năm mà tớ không về thì cậu đừng
chờ nữa nhé
.
- Yuuchan có nhớ cây anh đào trăm tuổi giữa
sân trường không?
- Từ phòng y tế có thể nhìn thấy nó rất rõ…
- Sau này tớ sẽ chờ cậu ở đó, mỗi khi những
cánh hoa anh đào nở rộ tớ sẽ đến đó chờ cậu. Một năm, hai năm, năm năm, mười
năm… vĩnh viễn tớ sẽ chờ cậu.
chị ko muốn ép cưng đâu nhưng mà ; v;
ReplyDeletecưng đừng có ngững ở những cái chỗ làm chị muốn ép cưng úp đết cho chệ ; v;
Kojima-san đáng yêu quá ; v;
sắp hết rồi Dồ ; v ; ~ Dồ cứ bềnh tễnh
Deletecưng úp đết choa chệ TvT
Deletehiu hiu TvT
"cưng có iêu chệ không?" *mặt nghiêm túc*
TvT câu tl vui lòng nhắn tin đến số chệ TvT
=))))
chệ chờ =))
:"((((((((( T^T tụt mood trầm trọng a~ 2 người kawaii quá a~
ReplyDelete2 bợn chẻ ấy mà k có HE bên nhau mãi mãi là tui lột da gấu làm áo choàng a~ *yan mode-on* *cười tươi rối*
( ̄▽ ̄ )
tồn tại một thứ người ta gọi là nút [block] *cười man rợ*
Delete