tụt-mood-trầm-trọng -_-
Khi tiết học kết thúc, chẳng cần dọn dẹp
sách vở, Haruna một mạch chạy thẳng xuống phòng y tế. Cửa phòng đã bị khóa
trái, cô muốn gặp Yuko cũng không được. Áp tai vào cánh cửa, Haruna cố tận dụng
toàn bộ khả năng nghe ngóng của cái tai to bẩm sinh của mình.
- Em không còn nhiều thời gian đâu nhỉ?
- Đừng nói như vậy mà.
Là giọng của một người đàn ông? Tại sao lại
có con trai trong đó chứ? Mariko đâu?
- Nhóc con, nghe lời đi. Em sẽ khỏi thôi
mà. – giọng nữ này chắc chắn là của Mariko.
- Đừng gạt em nữa. Căn bệnh của em vốn là
không có cách chữa. Chẳng phải mẹ em cũng được nói là sẽ khỏi đấy sao? Sớm
thôi, em sẽ được gặp lại mẹ…
- ĐỒ NGỐC!!!! NẾU EM MUỐN CHẾT NHƯ VẬY TẠI
SAO KHÔNG CHẾT SỚM HƠN ĐI!
Tiếng Mariko hét lên, cánh cửa vụt mở ra va
thẳng vào mặt Haruna đang đứng ngoài. Shinoda-sensei giận dữ đi thẳng một nước
chẳng buồn quan tâm mình vừa va phải cái gì.
- Mariko! – lại từ trong phòng y tế chạy ra
một người đàn ông tiếp tục va trúng vào Haruna – Ah! Xin lỗi…
Người con trai nay, mười phần thì hết tám
phần là giống Yuko.
- Kojima-san? – anh ta ngờ ngợ nhìn Haruna.
– Em là Kojima Haruna phải không?
- Niichan, ai ở ngoài đó vậy? – giọng Yuko
yếu ớt từ trong phòng gọi ra.
- Ah! Không có gì… Mariko chạy đâu mất rồi?
– trả lời Yuko xong, anh ta rút trong ví một tấm thẻ danh thiếp. – Lát nữa gọi
cho anh, anh có chuyện muốn nói với em.
「Oshima Akihiro」
Cái tên này? Chẳng nhẽ là…
Haruna vẫn chưa kịp nói gì thì anh ta đã
đóng cửa vào phòng rồi.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Đến cuối
cùng là Haruna chẳng biết gì hết.
oOo
Trên đường trở về lớp để lấy lại cặp,
Haruna nhận thấy một bóng dáng gầy gầy ngồi lọt thõm xuống bên góc hàng lang, bộ
dạng vô cùng khổ sở.
Đó là Mariko.
- Shinoda-sensei. – Haruna đánh bạo lên tiếng.
Mariko nghe thấy có người liền vội vàng đứng
dậy chỉnh trang quần áo, bên khóe mắt ửng đỏ vẫn còn ươn ướt, rõ ràng là vừa mới
khóc.
- Kojima-san giờ này chưa về sao?
- Rốt cuộc chuyện của Yuuchan… là sao vậy?
- Chuyện riêng của chúng tôi không cần em
quan tâm. Em nên về đi.
- Không phải. Yuko là bạn của em, bạn của
em bị bệnh em không được quyền biết sao?
Mariko im lặng nhìn ánh mắt cương nghị của
Haruna một hồi lâu, cuối cùng là đành thở dài một hơi.
- Thực ra… con bé bảo tôi tìm cách… đẩy em
ra xa.
- L-là sao ạ?
- Chuyện này… - Mariko xoa trán tỏ vẻ khổ sở
nói – Khi con bé bị ngất trong lớp, nó đã biết được bệnh tình đã trở nặng rồi…
nó không muốn em biết cũng không muốn em phải buồn… nên nó đã nhờ tôi...
- Vậy chuyện hôn ước…
- Chỉ là bịa thôi, tôi nghĩ như vậy đủ khiến
em bỏ cuộc. Nhưng tình cảm của em… mãnh liệt hơn tôi nghĩ.
- Thế Yuuchan bị bệnh gì?
- Đó là bệnh di truyền. Mẹ của Yuko trước
đây cũng chết vì căn bệnh đó và giờ là tới con bé…
- Không chữa được sao? – trong nháy mắt
gương mặt xinh đẹp của Haruna đã đổi sang dạng trắng bệch.
Mariko im lặng không trả lời.
Haruna mang ánh mắt đầy sợ hãi quay đầu chạy
ngược trở lại phòng y tế. Ngay trước cửa phòng không hiểu sao xuất hiện rất nhiều
bác sĩ, y tá. Tất cả đều hối hả đưa người từ băng can chạy ra ngoài.
Người nằm trên băng can chính là Yuko,
gương mặt ướt đẫm mồ hôi lộ vẻ rất đau đớn.
- Yuuchan!
Haruna toan chạy đến thì bị một cánh tay cản
lại, là Akihiro.
- Yuko phải nhập viện ngay bây giờ. Em hãy
để yên cho họ làm việc, sơ hở một chút chúng ta sẽ vĩnh viễn mất con bé. – giọng
điệu nghiêm trọng khiến cho Haruna lo lắng hơn bao giờ hết.
Vĩnh viễn mất Yuko sao?
oOo
Sau chừng hơn một tiếng đồng hồ vật lộn,
Yuko cuối cùng đã nhập viện an toàn và đang ngủ ngon dưới sự hỗ trợ của các loại
máy móc.
- Em nên về trước đi.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang
bệnh viện, dây thần kinh của Haruna chỉ vừa mới dãn ra được một chút sau khi
nghe tin Yuko đã qua cơn nguy kịch.
- Em muốn ở lại đây một lát…
- Yuko… thật ra thì, con bé nó rất thích em
đấy.
Haruna chỉ gật đầu tiếp nhận thông tin rồi
lại rơi vào trầm mặc. Điều quan trọng bây giờ không còn là chuyện Yuko có thích
mình hay không nữa mà là chuyện liệu Yuko còn có khả năng sống tiếp không. Thà
rằng Yuko không thích Haruna đi, nhưng cô ấy vẫn sống, vẫn vui vẻ là được rồi…
- Ở bên Mỹ… người ta đã nghiên cứu và tìm
ra cách chữa bệnh của Yuuchan.
Câu nói này giống như một dạng ánh sáng nơi
cuối đường hầm cho Haruna, cô gái trẻ vội ngẩng đầu lên chờ Akihiro nói tiếp.
- Dù vẫn đang nghiên cứu nhưng cơ hội chữa
khỏi là 50% … anh muốn đem con bé sang Mỹ, nhưng nó… lại có vẻ như không muốn
tiếp tục sống.
- T-tại sao chứ?
- Anh và Yuuchan là anh em cùng cha khác mẹ…
thật ra, con bé là con ngoài giá thú của cha anh. – Akihiro bối rối khi kể chuyện
gia đình mình. – Khi mẹ con bé mất nó chỉ mới có năm tuổi, bị cha ruột hắt hủi,
không nơi nương tựa, nó phải sống nhờ ở gia đình Shinoda-san.
Nghe hoàn cảnh của Yuko trong lòng Haruna cảm
giác như đang bóp thắt lại. Đằng sau nụ cười tươi rói, vẻ mặt hồn nhiên đó lại
là một câu chuyện thế này ư?
- Rồi vì bệnh tật, con bé từ nhỏ cũng đã
không có nhiều bạn… tuy là anh trai nhưng anh cũng chỉ gặp nó được vài lần, đùa
giỡn một chút rồi lại phải đi. Những lần như thế con bé đều rất buồn… Anh nghĩ
cũng bởi vì như thế nên con bé cũng chẳng buồn chiến đấu nữa… Đến cả Mariko
cũng hết cách với nó.
- Không thể như thế được!
Haruna hét lên, từng giọt từng giọt nước mắt
lăn đều trên má.
update tiếp cho chệ TvT
ReplyDeletechệ ; v ;
hiu hiu
tụt mood nên viết chap này buồn thỉu buồn thiu ( ̄ー ̄) hay là tự viết chap buồn đã rùi tự tụt mood T^T
ReplyDeletemong là chap sau đỡ hơn chap này (ToT)
tại mình đói :'(
Deletelí do hông thể chấp nhận đc a (>_<)
Deleteđói thì đi nấu mì (gói) ăn đi chứ sao phải làm chap buồn thế =_="
túm lại là mềnh không biết nấu ăn _(:3」 ∠)_
Delete