đừng thắc mắc gì về độ dài ; A ;
- Yu-Yuuchan…
Nắm lấy bàn tay yếu ớt, Haruna cảm nhận nỗi
đau đớn đang lan tỏa khắp tâm can. Tay Yuko lạnh quá, thật sự là không có lấy một
chút sinh khí.
- Trễ rồi, em nên về đi.
Mariko bước vào phòng bệnh, hình như cô ấy
vừa trò chuyện với bác sĩ, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt tiều tụy của cô ấy.
Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh Mariko lặng lẽ đưa tay vuốt lại mái tóc cho cô
em gái nhỏ.
- Thủ tục đã làm xong hết rồi, Aki-kun cũng
đã liên lạc với viện nghiên cứu bên kia… ngày mai Yuko sẽ sang Mỹ.
- Liệu… Yuuchan có thể sống không?
Dù là đã biết trước câu trả lời nhưng
Haruna vẫn trông chờ có ai đó cho cô một hy vọng.
- Có. – giọng Mariko lạnh tanh – Nhưng…
- Sao ạ?
- Khả năng khỏi hoàn toàn là 0.1%
- Không phải là 50% sao? – Haruna không giấu
được sự sửng sốt.
- Cơ hội là 50%... nhưng khả năng tái phát
là 98%.
- Tái phát?
- 2% còn lại hầu hết phải chịu những di chứng
do điều trị, đa phần là những tổn thương về hệ thần kinh…
- T-tổn thương về hệ thần kinh? – giọng
Haruna run run.
- Nhẹ thì là mất trí nhớ, nặng thì… trí não
suy giảm, sẽ trở nên ngờ nghệch như một đứa trẻ. – Mariko không dám nhìn thằng
vào Haruna, cũng không dám nhìn vào Yuko.
Nỗi đau mà Mariko phải trải qua thật sự
kinh khủng không kém gì Haruna. Từ nhỏ cô đã xem Yuko như em gái mà chăm sóc. Cả
hai cùng nhau lớn lên, khi biết Yuko mắc bệnh chính bản thân Mariko đã từ bỏ ước
mơ trở thành nhà thiết kế mà lao đầu vào học bác sĩ. Cô vẫn luôn nuôi hy vọng
có thể chữa căn bệnh quái ác này cho Yuko.
Không chỉ có mình Mariko, cả Akihiro cũng
đã từ chối việc vào làm tổng giám đốc tập đoàn Oshima mà cũng trở thành bác sĩ.
Có rất nhiều người quan tâm đến Yuko, nhưng cô gái nhỏ này lại không nghĩ như vậy.
Ánh mắt ghẻ lạnh của chính cha ruột như một
con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của một đứa trẻ. Từ sau khi mẹ mất, Yuko
đã phải chịu những ngày tháng bị hắt hủi, đánh đập. Những đứa trẻ họ Oshima
khác bắt nạt cô bé, họ hàng xì xầm, thậm chí còn thẳng lời nhục mạ một cô nhóc
vẫn chưa tròn tuổi đi học.
Tuy Akihiro rất thương Yuko, nhưng vì học
trường nội trú nên anh không thể làm gì được. Cuối cùng anh ta tìm đến nhà
Shinoda, một gia đình có mối quan hệ thân thiết với nhà Oshima để gửi nuôi cô
em gái. Cuộc sống của Yuko từ khi về nhà Shinoda mới bắt đầu tốt đẹp hơn, nhưng
nỗi ám ảnh vẫn còn đó.
Yuko dần thu mình lại, trừ Mariko và anh
hai ra, cô gái nhỏ không thể cởi mở được với bất cứ ai. Vì căn bệnh nguy hiểm
này mà khoảng thời gian cấp một và cấp hai Yuko đều trải qua tại gia, đến năm cấp
ba vì Mariko trở thành giáo viên y tế nên Yuko cũng muốn đi theo. Nhưng lại
chính vì căn bệnh mà Yuko lại không thể đến lớp.
Đã có lúc cô gái nhỏ đã nghĩ đến chuyện
buông xuông tất cả cho đến khi…
- Yuuchan… tớ xin cậu đó! Đừng mà…
Xiết chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo, nước mắt
Haruna không ngừng rơi xuống. Đã gần nửa giờ đêm, Mariko ra ngoài để mua chút đồ
ăn, Haruna nói dối bố mẹ ngủ ở nhà bạn mà cả đêm ở cạnh giường Yuko.
- Nyan nyan…
Giọng nói thều thào khe khẽ vang lên, Yuko
đã thức dậy.
- Yu-yuuchan…
- X-xin lỗi.
- Đồ ngốc, cậu không có lỗi.
- Tớ không thể ở bên cậu đâu. Quên tớ đi…
- Cậu đừng có nói nhảm nữa!
- Không phải đâu… tớ thực ra…
- Tớ biết hết rồi. Cậu không cần phải nói nữa.
Yuko bất thình lình trở nên im lặng, đôi mắt
xám tro buồn thăm thẳm cứ mải nhìn chằm chằm Haruna.
- Yuuchan sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu
hả?
- Tại sao cậu… với một người sắp ch-…
- Bởi vì tớ thích cậu.
- Không phải.
- Phải! Tớ thích cậu, rất thích cậu.
Chậm rãi sát lại gần thân thể đang nằm trên
giường bệnh, Haruna nhẹ nhàng vuốt tóc cho Yuko. Hiện tại Yuko có thể tự thở
nên máy trợ oxi đã tháo ra từ lâu rồi. Ngón tay chầm chậm di chuyển từ vầng
trán qua má và yên vị ở cằm.
Yuko không hề có dấu hiệu phản kháng với
hành động của Haruna.
Từ từ, không gian tĩnh lặng dần trôi qua,
môi của cả hai vẫn đang chạm vào nhau. Haruna là người chủ động tách ra trước
trong sự tiếc nuối của Yuko.
- Tớ yêu cậu, xin cậu... đừng rời xa tớ như thế.
; v ; hiu hiu
ReplyDeletecưng chùi nc mắt cho chệ đi ; v ;
:v :v
ớ :v
Deletechệ nhớn rồi tự xử đi ; v ;
không :v
Deletetại bé mần chệ rớt nc miếng à nhầm mắt mà :v
bé có làm gì đâu :'(
Deleteaaarrrrggghhhh.....OA OA OA....:"(((( T^T
ReplyDeletelàm ơn đừng là SE nha (>O< )
cái này còn tùy vào tâm trạng của Kojima-san =))))))
Delete