*bò sâu róm*
update chậm không phải vì lười~ update chậm là tại không biết viết gì nữa ; A ;
Tất cả học sinh đã vào lớp học, ở ngoài hành lang chỉ còn có
thể nghe được mỗi tiếng giảng bài của giáo viên. Trước cửa phòng y tế, Mariko đứng
im lặng nhìn Haruna, sắc mặt tuy đã cố kìm chế như vẫn hiện rõ sự giận dữ.
Haruna đương nhiên là biết điều đó nên chỉ biết cúi đầu không nói gì.
- Hôm qua tôi đã dặn nó không được đến trường.
Mariko mở lời trước phá bỏ sự tĩnh lặng, nhưng bầu không khí
nặng nề vẫn bao trùm ở đấy. Haruna cảm thấy có chút lo sợ, không phải là sợ
Mariko khiển trách, nỗi sợ ấy thật mơ hồ đến cô cũng không biết mình đang sợ
cái gì.
- Có phải em gọi nó đến
không?
- Em… không có.
- Yuko tuy là đứa nhóc cứng đầu, thích lì lợm, nhưng từ nhỏ
đến lớn tôi nói nó chưa từng không nghe! Nếu không phải vì em thì nó hôm nay
cũng đâu xảy ra cớ sự này! – cơn giận kìm nén đã lâu của Mariko phút chốc bùng
nổ ra hết.
- E-em… xin lỗi… Ch-chuyện này… em…
- Tránh xa con bé ra.
Ngữ khí lạnh tanh phát ra khiến cho Haruna không khỏi ngỡ
ngàng. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Nó bắt đầu từ đâu và từ đâu lại dẫn
đến câu nói này chứ?
- Tôi không giấu gì em nữa. Tôi và Yuko vốn đã được định sẵn
hôn ước, nói cho rõ hơn thì Yuko là vợ chưa cưới của tôi. Tôi yêu cầu em tránh
xa em ấy ra. Em hiểu chưa?
- Em không hiểu!
Trong nháy mắt, lý trí của Haruna dường như đã biến mất, cô đã
hét thẳng vào mặt một giáo viên. Tròng mắt đỏ bừng bởi đường tơ máu, siết chặt
lại nắm đấm, Haruna đang dần mất đi sự bình tĩnh vốn có.
- Em vừa nói gì đó? – khóe mắt của Mariko cũng bắt đầu giật
giật.
- Em không hiểu! Em không cần hiểu và cũng không muốn hiểu!
Cô lấy quyền gì mà cấm cản em và Yuuchan?! Luật pháp đã quy định quyền tự do
hôn nhân, hôn ước thì có giá trị gì chứ? Mà nếu có thì em cũng nói cho cô biết,
em sẽ giành lại Yuuchan!
- Em!!!
Đến cả người lớn như Mariko cũng đã không còn giữ được bình
tĩnh nữa, cô giận dữ nắm lấy cổ áo Haruna áp cô nữ sinh này vào góc tường.
Vốn thể chất yếu đuối nên Haruna không thể đẩy Mariko được,
nhưng ánh mắt kiên định không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Mariko.
Hai đôi mắt tóe lửa giao nhau như thể nó sẽ gây ra một vụ nổ
lớn.
Đột nhiên một tràng âm thanh ho sặc sụa vang từ trong phòng
y tế khiến cho cả hai ngừng cuộc quyết chiến bằng mắt lại.
- Yuuchan?
Buông Haruna ra, Mariko vội vàng vào phòng y tế và dĩ nhiên
là đóng sập cửa không cho Haruna vào.
oOo
- Oshima-san sao rồi?
Khi Haruna vừa về lớp mọi người đã xôn xao hỏi, mặc kệ giáo
viên vẫn đang còn đứng lớp.
- Không biết nữa…
- Oshima? – giáo viên đang dạy lên tiếng.
- Là Oshima Yuko-san, học sinh lớp mình đó sensei. –
Takamina giải thích.
- Ểh? Oshima Yuko không phải là con út của tập đoàn Oshima
sao?
Tất cả học sinh đều ngơ ngác nhìn nhau. Hôm nay là ngày đầu
tiên Yuko đến lớp thì đã xảy ra cớ sự này rồi, mọi thông tin về Yuko mà mọi người
có thể biết đều từ Takamina. Mà Takamina biết cũng là nhờ lụm lặt từ Haruna.
- Tập đoàn Oshima không phải là cổ đông chiếm 90% trong tổng
vốn xây dựng trường mình sao?
Những lời xì xầm bắt đầu vang lên.
- Hội trưởng đã tốt nghiệp hai năm trước nghe đâu là cũng là
con của chủ tịch tập đoàn này mà.
- Ý cậu là Akihiro-senpai đúng không? Vậy Yuko-san là em gái
anh ta à?
- Tớ chưa từng nghe ai nói Akihiro-senpai có em gái.
- Nè! Trật tự! Vẫn còn đang ở trong tiết đó! – giáo viên đập
thước vào bàn giữ ổn định lại lớp. – Kojima-san, em về chỗ đi.
- Kijiko-sensei, cô còn biết chuyện gì của Yuko không? Cô
nói cho em biết đi! – Haruna dùng ánh mắt lẫn thanh âm cầu khẩn nói.
- Không… tôi chỉ biết là vào đúng ngày khai giảng Oshima-san
đã phải nhập viện. Sau đó một tuần thì người nhà em ấy đã đến trường xin rút hồ
sơ rồi.
oOo
- Chị đã nói gì với cậu ấy?
Yuko sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, trên miệng đã
phải gắn bình dưỡng khí. Mariko thao tác thành thục gắn đủ loại dây nhợ, máy
móc vào người cô gái nhỏ.
- Marichan?
- Chẳng có gì cả…
- Em xin lỗi…
Cốc cốc cốc
- Xin lỗi, không phận sự không được vào. – Mariko nói vọng
ra ngoài.
- Mariko là tôi đây.
Một giọng nam trầm vang lên, Mariko nghe thấy giọng nói này
đành thở dài một cái rồi đi ra mở khóa. Một người đàn ông điển trai khoác áo
blouse trắng đi vào.
- Aki-kun, lâu rồi không gặp.
- N-nii… niichan?
- Ừ, anh đây.
cuối cùng bạn cũng nhớ ra mục đích viết cái này là để công bố thiên hạ bạn ship Mariyuu *mặt phởn* ~
mà giờ ai cũng biết rồi nên hết bất ngờ rồi ; A ; *buần 5 phút*
This comment has been removed by the author.
ReplyDeletethấy chap mới mừng qtqđ ^^
Deleteđọc xuống câu cuối có vài lời đề nghị au :
au ship mariyuu thì ship chứ fic này là kojiyuu nhá, nhá!!!
chỉ nhắc au zậy thui =))) mau ra chap típ hén
fic này ngay từ đầu đã k có tag kojiyuu mà *bưng mặt bất lực khóc*
Delete*níu áo năn nỉ* kojiyuu đi mà !!!
Delete2 bạn chẻ yêu nhau thế sama nỡ nào xen vô giữa
sama cao quý rộng lượng tác hợp cho kojiyuu đi nha
This comment has been removed by the author.
ReplyDelete