Jan 8, 2015

[Fic-Edit] Hãy để trái tim nở hoa - Chương 2 (Thượng)


Mọi người cứ bình tĩnh~ gì chứ pass mất nết mình có nhiều lắm = w =







Khi Haruna đang dần tiến đến thiếu nữ nấp trong góc tường, gió thổi một trận đem theo những cánh hoa vương trên vai nàng, trên mái tóc. Haruna hơi cúi đầu, lúc ấy nàng chợt nhận ra đôi bàn tay trắng nõn của mình từ lúc nào đã chỉ còn một màu đỏ thẫm.



Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi.




Nàng chỉ vừa lơ là một chút, thiếu nữ ở bên góc tường đã liền biến mất, nàng ấy nỗ lực lao thẳng ra hướng cửa phòng đang đóng chặt, đem hết toàn bộ sức lực mà đẩy cửa ra. Nhưng cửa vừa mở thì đã rất nhanh bị hai thị nữ gác ở ngoài cản lại, tuy nói là thị nữ nhưng hai kẻ này không khác gì thị vệ, phát hiện thiếu nữ có ý định đào tẩu, cả hai người liền rút kiếm ra chắn ngay cổ nàng.




Muốn trốn cũng không trốn được.




Nhưng dù sao đối phương cũng thuộc dạng người tính tình bất khuất, cho dù chết nàng cũng nhất quyết không để sự việc tiếp theo xảy ra, bởi từ ngay từ lúc Haruna đến gần nàng giới thiệu, nàng đã cảm nhận được ngay con người này giống hệt cha của ả, toàn thân đều phát ra dục vọng.  




Dù có thế nào thì nàng cũng không phải là nô lệ, vậy cớ sao lại phải chịu đựng?




Bằng không thì thà chết, chết đi, xuống địa phủ nàng sẽ gặp lại được cha mẹ.


Đằng sau lại nhẹ nhàng cất lên giọng nói thật dễ nghe.


“Ngươi chỉ cần tiến lên một chút thôi, Thế Cơ sẽ cắt cổ ngươi.”


Thiếu nữ dừng lại, không hề sợ hãi cười, nàng đồng thời nghiêng người để cho Haruna thấy được ánh mắt kiên định dị thường, thậm chí còn có cả ý châm chọc.


Ngẩn người một chút, trong lòng như vừa bị nhéo ngắt, có chút đau.


Thân làm nô lệ nàng dựa vào cái gì mà dám trưng cái bộ mặt thanh cao tự đại đó trước mặt chủ nhân? Cho nên càng cảm thấy đáng ghét, ghét ngươi đến nỗi hận không thể đem cả thân ngươi xé nát.


Chán sống sao? Đùa ta chắc.


Haruna lạnh lùng nhìn cũng chẳng có cản lại, nàng không tin người con gái trước mặt thực sự không muốn sống.


Chừng chỉ mới chớp mắt, thiếu nữ kia không chút do dự dùng thân tự tiến sát lại lưỡi kiếm, Thế Cơ liền bị nàng dọa, thu kiếm chậm một chút thôi là cổ nàng đã đứt lìa. Tuy thế trên cổ nàng đã xuất hiện vết thương không nông không sâu do kiếm cứa, máu đỏ từ từ chảy xuống, thiếu nữ cũng gục ngã xuống đất, không đứng nổi nữa.


Tuy vậy ý thức vẫn còn, thấy bên cửa sổ Haruna đem vẻ mặt không rõ nội tâm nhìn nàng, nhìn một cách tỉ mỉ, phảng phất nhìn đến bộ ngực liền khiến thiếu nữ không khỏi run lên, cắn chặt lấy môi ương ngạnh quay mặt đi chỗ khác.


Thái độ không phục, Haruna bắt đầu cảm thấy thích thú.


Nàng cười khẽ, tiến lại gần thiếu nữ định nâng đỡ nàng dậy song lại bị thiếu nữ hung hăng đẩy ra, bị đẩy lùi ra xa chân va vào cạnh giường ngã xuống, đau đấy.


Vì đau nên hai mắt phải nheo lại, cũng không ngờ người nhỏ lại khỏe như vậy, so ra thì sức mạnh của Haruna chắc chắn là không bằng.


Một lúc sau cũng không thể từ dưới đất đứng dậy nổi, xem ra là ngã cũng không nhẹ.


Thiếu nữ thấy thế không hiểu sao lại cười, nơi cổ bị thương máu chảy ra thấm ướt cả ngực áo.


“Ta đây thực sự không muốn để ngươi chết sớm như vậy a, chí ít… cũng phải cho ngươi hưởng thụ một chút rồi mới được chết.”


Đem giọng bá đạo nói, Haruna gượng mình đứng dậy, hai tay nâng mặt thiếu nữ lên, nghiêng đầu hôn một cái.


Trên mặt lộ rõ vẻ đắc thắng dù rằng vừa mới bị hôn, thiếu nữ tuy ngồi bất động nhưng tận trong đôi mắt vẫn trông như cũ, thật lanh lợi, lại còn trông như là người thắng thế là nàng chứ không phải Haruna.


Tính tình thật khó chịu a.


Haruna bóp lấy miệng nàng.


“Thế Cơ, đem cho ta cái hòm thuốc ở trong phòng.”


Cất trong cái hòm thuốc đó đều là thuốc quý.


Đổ thuốc mỡ ra tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau, cơ bản là ở miệng vết thương cảm thấy có chút lạnh lão, máu đã ngừng chảy,  chừng một khắc sau vết thương cũng chẳng còn đau nữa, cơ thể cũng dần thấy khỏe lại, chốc sau đã có thể đứng lên.


Nhưng nếu giãy dụa hay bỏ chạy đều không được.


“Thế Cơ, đóng cửa lại, không được phép của ta thì ai cũng không được vào.”


Cửa phòng đóng lại.


Haruna hiển nhiên thấy được từ mắt thiếu nữ sự căm hận,  và còn có cả sự tuyệt vọng.




Nàng biết mình có chạy đằng trời.


Nhưng cái mặt cao ngạo một chút cũng không đổi.




“Ra là vì ngươi cứng đầu nên phụ thân mới nhớ đến sao? Bất quá thì xem ra ngươi cũng có vài phần thú vị.”


Haruna cười nhạt, tay đặt ngay xương hàm dưới của thiếu nữ, hai ngón tay tàn bạo bóp thật mạnh vào ngay khớp hàm, lực mạnh đến nỗi thiếu nữ không khỏi phải nhíu mày, trong mắt đã ứa ra một tầng hơi nước.


Đau phát khóc?


“A, vẫn còn sớm mà, bây giờ đã khóc rồi sao, vậy kế tiếp ta phải biêt làm sao cho phải đây?”


Thiếu nữ không thèm nhìn Haruna, liều mạng quay mặt đi chỗ khác hòng tự trấn an bản thân. Mặc dù miệng bị Haruna bóp chặt nhưng nàng vẫn cố ngẩng cao đầu, ánh mắt ngoan cố càng làm cho người ta không thể không bực mình.


Haruna đã mất kiên nhẫn, nàng muốn đem thiếu nữ trước mặt giày nát dưới gót giày, muốn đem xé toạc cái lớp mặt nạ kiêu hãnh đó, muốn khiến ả ta phải dưới chân nàng mà thần phục.


Cái gì không có được thì lại càng muốn chiếm lấy.


Haruna nghĩ thì ra nàng lại thuộc dạng người này.


Tay giữ cố định gương mặt của thiếu nữ, thậm chí còn cố dụng sức mạnh hơn để xem nàng ta chịu được đến mức nào. Tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi, vô cùng nhẹ nhàng luồn xuống ngang hông tháo dây đai lưng ra, mất đi sự cố định, vải vóc ở trên người cứ thế mà tự nhiên trượt xuống sàn.


Toàn thân hiện tại chỉ còn tấm yếm  lúc  trước đã bị phụ thân Haruna kéo xệch xuống. 


Cơ thể không có chút gì giống nô lệ da đen thô ráp, một thân thể hoàn hảo trắng nõn lại mềm mại, căn bản thì đây không phải là nô lệ, kể cả cái thái độ cao ngạo lại càng không giống.


“Ngươi là ai?”


Ngón tay giữ ở hàm bỗng dưng phát thêm lực, tưởng chừng nàng muốn bóp nát cả hàm răng bên trong, trên má đã từ lâu ửng đỏ lên vết ngón tay, càng lúc càng rõ rồi chuyển dần sang bầm tím. Thiếu nữ nhắm chặt mắt lại không thèm trả lời.


Mạnh bạo kéo mặt thiếu nữ đối diện lại với mình, Haruna đem cánh môi mềm mại của mình dán lên đôi môi kia, hiển nhiên thiếu nữ liền tỏ ra chống cự và ngay sau đó ăn bạt tai từ nàng thành chủ tàn bạo. Haruna không chút kiêng nể nào tách miệng thiếu nữ ra, khéo léo đẩy lưỡi vào trong vòm miệng nàng, cùng nàng đẩy đưa.



Thiếu nữ lùi một bước, Haruna lại liền đuổi theo sát ngay sau, tưởng có thể đẩy đầu lưỡi quấy nhiễu của Haruna ra nhưng thực chất lại hoàn toàn bất lực. Đành buông xuôi để cho đối phương tùy ý quấn quít, nước bọt cả hai hòa lại cùng nhau chảy ra từ khóe miệng, chảy xuống cổ rồi trượt xuống vết hôn trên ngực.



Nước chảy tạo thành dòng óng ánh.


Vẫn ý loạn tình mê, mang theo lửa dục vọng, thiếu nữ tiếp tránh né thì Haruna lại tiếp tục tiến công, cả hai như mèo vờn chuột, tiến đến cũng không được mà cứ vòng vo qua lại, vô thức đem tình cảm phát sinh mãnh liệt.


Có lẽ ma lực vẫn tiếp tục duy trì như thế cho đến khi ý thức kháng cự của thiếu nữ mơ hồ trở về. Một giây tiếp theo nàng lại một lần nữa bị đầu lưỡi của Haruna quấy rối, cũng không thể phát âm thanh nào chi bằng liều mạng phản kháng. Haruna có chút không khống chế nổi, chợt cảm thấy đau nhói, lưỡi nàng bị thiếu nữ hung hăng cắn một phát, cảm giác đau đớn liền biến sắc mặt Haruna chuyển sang trắng bệch. 


Khóe miệng chảy ra chút máu.


Vị tanh rất nhanh lan ra khắp khoang miệng, có chút lưu lại trong cổ họng thiếu nữ.


“……Ngươi thật không ngoan nha.”


Haruna ép sát lại người thiếu nữ, trong mắt rực lên lửa dục vọng, còn có cả tức giận, nàng cứ như thế nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, từ khóe miệng nàng ta có dính máu, là máu của nàng, đưa tay lau đi đồng thời lại càng tiến sát gần hơn. Thiếu nữ liền lui về sau, nàng lại càng áp tới, thiếu nữ tiếp tục lui cho đến khi không lùi được nữa. Giây phút lưng chạm đến bờ tường lạnh lẽo, thiếu nữ bỗng nhiên ngẩn người.


Không thể trốn được nữa.


“Ngươi muốn làm gì?!“


Haruna có chút ngạc nhiên rồi lại phì ra cười.


“Nha đầu nhà ngươi thật thú vị nha, trên người mang đủ loại vết tích như vậy lại hỏi ta muốn làm gì. Lẽ nào lúc ngươi và phụ thân ‘hành sự’ ngươi hoàn toàn không biết hắn đã làm gì sao?”


Haruna vừa nhắc đến “phụ thân” liền khiến cho thiếu nữ vô thức run rẩy, đôi mắt lóe lên chút tia sợ hãi.


“A, ngươi yên tâm, ta và hắn không có giống nhau, hắn thích dùng bạo hành lên người các ngươi nhưng ta thì không có, ta thích nhã nhặn.”


“……”


Thiếu nữ quay đầu sang chỗ khác, cắn chặt lấy môi, ánh mắt lộ ra tâm tình phức tạp, nàng biết giờ nàng có chạy đằng trời, chống cự cũng vô ích, nhưng nàng vẫn cố ngoan cường cắn môi mà ngẩng cao đầu. Haruna thấy thế lại cảm giác có chút đau nhói.


Tại sao chứ, thân là nô lệ lại dám tỏ vẻ cao ngạo? Cao ngạo... không, rõ là ngươi đang cười nhạo ta.



Haruna lặng lẽ cúi đầu, dáng vẻ phảng phất cô đơn. Ánh mắt khinh miệt kia của thiếu nữ đối với nàng giống như một loại đả kích vô cùng mạnh mẽ.


Đời này kiếp này thứ nàng ghét nhất là bị coi thường, hơn nữa kẻ dám coi thường nàng lại là một đứa nô lệ.


Bị phụ thân và hai ca ca xem thường, đối với nàng như vậy đã quá đủ rồi,


Không bao giờ... từ nay không ai được phép coi thường nàng nữa.




Nàng vừa mất cảnh giác một chút, thân ảnh trước mặt liền lao đến cắn một cái thật mạnh vào tay nàng. Thiếu nữ kia không chút thương tiếc nghiến răng thật chặt, trên tay hiện lên dấu răng rất sâu ri rỉ máu, đau nhức.



Haruna cũng không còn chút nhân nhượng nào thẳng tay tát tới tấp vào mặt thiếu nữ, dùng toàn bộ lực mà đánh, đánh cho đến khi trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã hiện rõ vết vân đỏ năm ngón tay.


“Thà rằng ngươi chịu khó ngoan ngoãn một chút thì ta cũng sẽ chẳng làm gì. Nhưng mà ngươi không biết nghe lời gì cả, có trách thì đừng có trách ta.”



Kiên nhẫn bao nhiêu thì cũng đã hết, thiếu nữ trước mặt cũng không thuộc loại vừa, vờn bắt hồi lâu ít nhiều gì cũng mệt mỏi, thôi thì nhanh nhanh kết thúc chuyện này.


“Ta sẽ chơi với ngươi thêm một chút. ”


Nàng đứng dậy, vô cùng quen thuộc đi đến tủ đầu giường, từ bên trong chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo lấy ra một viên thuốc đen không rõ là gì.


“Nuốt.”


Thiếu nữ không phản ứng, hoàn toàn không có ý định phối hợp.


Chỉ còn cách đem thuốc mạnh bạo nhét vào miệng nàng, lại bị nàng hung hăng cắn vào ngón tay còn thuốc thì bị phun ra ngoài.


Thật lãng phí.


Haruna lẩm bẩm nói.


Nhưng nàng dễ gì bỏ cuộc, lần thứ hai lấy viên hoàn ra không bỏ trực tiếp vào miệng thiếu nữ nữa mà đem thuốc cắn nát thông qua môi hôn dùng lưỡi đẩy thẳng vào trong miệng, ép thiếu nữ phải nuốt vào, đồng thời Haruna cũng tự mình đã nuốt phải một ít thuốc.


Tay nhẹ nhàng xoa lên má thiếu nữ.


“Cứ từ từ mà tận hưởng nhé...”


Lại quay mặt đi chỗ khác trốn tránh ánh nhìn cười cợt của Haruna, chẳng biết sao Haruna cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn mình. Thiếu nữ cúi đầu, đầu óc có chút thả lỏng lại, nàng thật không ngờ hôm nay lại sa cơ thành nô lệ cho người ta nhục mạ, nhớ khi xưa nàng là con gái tướng quân, oai phong lẫm liệt thế nào, giờ thành ra thế này nàng thật không cam tâm. Từ trong mắt nàng bắn ra tia lửa căm phẫn.


Ánh mắt đối diện chăm chăm nhìn nàng lại chớp chớp mấy cái.


Haruna thoáng cười.


“Thế nào, ngươi hận ta à?”


Thiếu nữ không trả lời, bắt chước Haruna cười nhạt, khẽ nhếch mép.


“Ngươi bắt chước cũng giống đó, ta thật muốn xem xem ngươi hận ta đến mức nào.”


Song phương duy trì sự yên tĩnh một hồi lâu cho đến khi đột nhiên thiếu nữ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.  Không chỉ là nhịp thở, cả cơ thể, toàn thân nàng cũng không kiểm soát được. Lồng ngực nóng bừng như lửa đốt, cổ họng khô rát, trên người nảy sinh cảm giác ngứa ngáy.


Máu nóng dồn về cơ mặt khiến hai má ửng hồng, giờ chỉ cần một va chạm nhỏ thì cơ thể chắc chắn sẽ có phản ứng vô cùng mãnh liệt, giữa hai đùi cũng bất giác ma sát với nhau.



Chỉ là cọ sát hai chân với nhau thôi mà, cớ sao cảm giác từ gót chân đến đỉnh đầu đều tê rần cả, phổi như đang thắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp, thật càng lúc càng muốn va chạm.


Cái... cái loại cảm giác gì đây?


Mơ màng mở mắt ra, thấy cánh cửa sổ đang mở, đứng bên bệ cửa là vóc dáng nữ hài tử .


Cẩn thận nhìn nàng, gương mặt không cảm xúc.


Thiếu nữ dừng một chút, cắn môi nhịn xuống cảm xúc kích thích ngày càng mãnh liệt của cơ thể, vết thương ở cổ chỉ vừa khép lại, mới nãy phải chăng vì giãy dụa quá mà đã tiêu hết hơn nửa sức lực, giờ thì toàn thân cảm giác nặng nề, đem hết sức cũng không thể tự đứng dậy được, chỉ còn cách bám vào chân giường để cho mình khỏi ngã.


Không đứng nổi, cánh tay chỉ mới chạm vào chân giường bằng gỗ thôi mà toàn thân nảy sinh hưng phấn khiến nàng run rẩy, trong lòng thầm kêu khổ cũng không biết phải kêu thế nào, chỉ nhớ lúc nãy bị ép uống thuốc, dường như có gì đó không đúng.


Càng chống cự thì thân thể càng xụi dần, dùng chút sức lực còn lại thở dốc, ngực phập phồng vô ý rơi vào tầm mắt của Haruna.


Thiếu nữ hỏi nàng, ngươi cho ta ăn cái gì?


Haruna nhún vai, tinh nghịch chớp mắt, im lặng không trả lời.


“Ngươi.... cho ta ăn cái gì!”


Nàng rất muốn biết đáp án. Mặc dù có biết cũng chẳng thể làm được gì, cũng chẳng ngừng được phản ứng kịch liệt của cơ thể.


Trong tâm đang chất chứa loại cảm giác gì nàng hoàn toàn không rõ, chỉ là dù thế nào thì nàng cũng rất muốn rên lên thành tiếng, nhưng ý thức vẫn còn, nàng vẫn không quên mình là con gái của một tướng quân, làm sao lại có thể hành động tự hạ thấp bản thân như vậy?


Tuyệt đối không được!


Môi nàng đã bị cắn nát, cúi đầu có thể thấy từng giọt từng giọt vào rơi xuống sàn.


Thời gian nàng phải quằn quại cũng không lâu.


Bởi vì Haruna vô cùng thỏa thích tiến đến trước mặt nàng, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, ngón tay tiếp xúc vào da thịt nàng khiến Haruna không khỏi ngẩn người.


Nóng thật.


Quả nhiên thuốc có tác dụng hơn cả tưởng tượng.


Đã không nhịn nổi rồi phải không? Cắn nát cả môi rồi, chẳng phải ngươi đang rất muốn sao?


Môi chạm đến môi, cũng là đôi môi ấy nhưng cảm giác bây giờ rất khác, cơ thể khô nóng như bốc hỏa vừa được chạm vào vật lạnh lẽo mềm mại liền cảm thấy thật thoải mái. Lòng kiềm chẳng được muốn chiếm cái vật mát mẻ đó làm của riêng, đầu óc lâng lâng muốn kéo dài cảm giác này lâu một chút, thật dễ chịu.


Trong miệng cảm giác bị đầu lưỡi nhè nhẹ tách ra, thiếu nữ vụng về đẩy lưỡi đáp lại, cả hai cuống quít va chạm.


Đầu lưỡi lành lạnh của Haruna, ngay cả thân nhiệt cũng thấp hơn so với thiếu nữ rất nhiều, sau màn quấn quít môi hôn đó, chẳng biết từ lúc nào hai tay đã choàng lấy cổ Haruna, ôm càng lúc càng chặt hơn.


Thiếu nữ lại càng hoảng sợ, cơ thể liền theo phản xạ ra sức cự tuyệt, nàng thoát được cái ôm của Haruna song khi da thịt chạm vào nhau lại khiến nàng cảm thấy thân nhiệt được hạ xuống, giống như ban nãy thật dễ chịu, nàng không thể cự tuyệt. Nàng cứ thế để mặc cho Haruna cởi sạch y sam xốc xếch trên người, tấm vải bị rũ xuống lộ ra phần da trắng bóng, thịt mềm mại, còn có trước ngực điểm hồng đã từ khi nào trở nên cương cứng.




Ngón tay lạnh lẽo chầm rãi vuốt ve gò má mò xuống cổ, dừng lại ở ngay trên khối thịt mềm trước ngực, tinh nghịch dùng hai ngón tay vặn kéo, chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì thiếu nữ nằm dưới liền thở gấp, trên trán lông mày nhíu lại thành chữ bát (), biểu cảm đáng yêu khiến người khác lại càng muốn trêu chọc.


“Tên?”


Haruna nhẹ nhàng hỏi nàng.


Yuko, Oshima... Yuko


“Từ đâu?”


“Thành Yama.”


Thành Yama, Oshima.


A, quả nhiên là thú vị.


Haruna mỉm cưởi nâng cằm Yuko lên, gương mặt tinh tế đoan trang, dáng vẻ của nàng lúc này so với nàng vừa nãy thực tưởng là hai người khác nhau. Đúng là bất kể hạng người nào, dưới tác dụng của tình dược thì đều phải trở về bản chất.



Cho dù là con gái của tướng quân đi nữa thì giờ ngươi cũng chẳng còn thể thống gì.



“Ta tự hỏi ngươi có thể chịu đựng được đến bao lâu?”


Lời nó của Haruna như phát đánh vào lòng Yuko.  Muốn kháng cự, muốn nói muốn cười gì cũng đều không được, nếu giờ không cắn chặt môi chỉ sợ giây tiếp theo bao nhiêu thanh âm đáng xấu hổ đó đều trào ra hết, nàng lại càng không muốn trước mặt nữ nhân nàng căm hận phát ra loại âm thanh đó.


Cao quý như nàng làm sao dám tự cho phép mình trở nên thấp hèn như nô lệ?


Yuko không nói, Haruna cũng không có gì phải gấp. Ngón tay đặt trên ngực nàng bỗng nhiên phát lực, bóp thật mạnh vào bầu ngực của nàng tựa như muốn đem nó ngắt ra ngoài, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, động tác tương tự đối xử với bên còn lại, dùng hết sức mà giày xéo nàng.


“……


Đau, nhưng nàng lại không dám lên tiếng, trong căn phòng yên lặng chỉ có thể nghe được nhịp thở thâm trầm gấp gáp.


“Thích không? Nếu muốn thì cứ nói, ngươi không nói làm sao ta biết đường mà phục vụ đây?”



Động tác tay không lúc nào là dừng lại, một lần, hai lần, rất nhiều lần.



Chẳng biết qua bao lâu, lúc ngừng lại thì mới phát hiện bầu ngực đã sưng tấy tím đỏ lên, phần đầu ngực trắng nõn cũng lộ ra tơ máu. Cúi đầu ngậm lấy cái núm nhỏ, nhấm nháp, cắn một cái, một chút thương tiếc cũng không có. Yuko bị đau, khóe mắt trở nên cay xè rất nhanh sau đó tuôn thành lệ.




Vẫn không phát ra tiếng, khóe môi bật máu, máu chảy ra thành một dòng đỏ tươi.


Bị đối xử quá phận khiến nàng cảm thấy thẹn vô cùng, song đồng thời lại có cảm giác dễ chịu, xấu hổ cùng với dục vọng đan xen chồng chất lên nhau. Nàng càng bị quá phận động chạm thì cơ thể lại càng vô thức kích thích, nàng dần đã không còn sức để kiềm lại.


Não bắt đầu trì trệ, ý thức mỗi lúc lại thêm mê loạn, còn chút lý trí mong manh lôi nàng về, để cho nàng cuối cùng vẫn còn chỗ dựa giữ mình.


Một tay ve vãn đầu ngực, một tay rời dần xuống bụng dưới, dừng ở rốn quấy phá một chút, ở thấp dưới nữa chính là nơi nhạy cảm nhất, cho dù có chết cũng liều mạng kiềm chế lại, nhưng thân thể lại quá sức nhạy cảm, cố gắng đè nén xuống được một lúc, đôi mắt xinh đẹp của Yuko liền trợn to lên, vô lực nhìn lên trần nhà, trong mắt chỉ thấy mịt mờ ánh sáng, hơi nước đong tụ lại thành nước mắt, nghiêng đầu một cái lệ như châu rơi xuống sàn.


Ý thức giờ đã trôi xa tít tắp, càng hoảng hốt lại càng muốn được nhiều nữa.


“Ngươi có muốn không? Muốn thì cứ nói ra.”


Haruna nhẹ nhàng đem giọng ngọt ngào trù quến bên tai, dụ dỗ Yuko, hết lần này đến lần khác chính là giọng nói này dẫn dắt Yuko vào vũng mê man.


Muốn……không


“……Ta……”


Yuko vẫn chưa dứt lời, Haruna đã đem hai chân nàng tách ra, lộ ra phần bắp đùi bên trong vì bị cọ sát mà phần thịt ửng hồng lên trông vô cùng đẹp mắt, trên thân mang theo mùi hương nhàn nhạt như có như không.


Nghe tựa như mùi trẻ nhỏ.


Ở đây thật dễ chịu nha.


Giọng nói của Haruna vang vọng trong đầu Yuko, dám chắc là ngày này qua ngày khác Haruna cũng không định để cho Yuko có thể sống yên. Mặt nạ thanh cao của Oshima Yuko, nàng sẽ đem nó nghiền nát, đem người đặt dưới giày mà dẫm nát.


Đây chính là bản tính cao ngạo của Kojima Haruna.


“Ngươi xem, người nằm ở bên kia thực ra vẫn chưa chết đâu, ngươi có thấy ngực hắn phập phồng không? Tuy là nhìn vào tưởng hắn đã chết nhưng bên ngoài làm gì hắn vẫn có thể nghe thấy a.”


“……”


Yuko không trả lời nàng.


Haruna dừng một chút lấy hơi nói tiếp:


“Hắn ta và ngươi đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi? Phải chăng trước mặt hắn ngươi cũng như bây giờ không coi ai ra gì?”


“……Ta……”


Yuko vẫn chưa kịp nói xong đã bị Haruna đưa tay chặn miệng lại.


Đừng nói, chuyện của các ngươi ta không có hứng thú.


Lời nói chẳng có một chút cảm xúc nào cả, Yuko nghĩ có thể bình thản nói ra những điều như vậy, kỳ thực là Haruna cũng thật đáng sợ.


Ai lại có thể cả đời lại không có chút tình cảm nào a.


Nhất định là rất khó.



Trong lúc ân ái đối phương lại nghĩ chuyện khác, thật không tốt chút nào, Haruna bắt đầu nghi ngờ kỹ thuật của mình, bởi vì Yuko đang thả hồn a.



Đã trúng tình dược lại có thể thất thần như vậy, ngươi cũng giỏi lắm.




Không định sẽ cho nàng yên thân, nhìn nàng chăm chăm nhìn phụ thân nằm dưới đất, trong lòng Haruna tựa như bị lửa đốt, trong đầu hiện lên hình ảnh nàng cùng phụ than ân ân ái ái, lửa hận đốt sạch tất cả, mày nhíu chặt lại, nắm tóc Yuko ép nàng trực diện nhìn mình.



“Lên giường, nhanh!”



Yuko vẫn thế bất động.



“Ta nói ngươi lên giường!”



Nàng vẫn như cũ thờ ơ, Haruna mất đi kiên nhẫn để nói, hậu quả trở nên rất ghê gớm,  thô bạo nắm lấy tóc Yuko kéo đi, hung hăng quăng nàng lên giường, có điều sức mạnh không đủ, Yuko chỉ vừa kịp rơi xuống cạnh giường.


Thấy nàng bị ngã xuống đất trong lòng chợt cảm thấy có hơi buồn bực.


Không phải là không có lo lắng, chỉ là Haruna đem ý niệm trong đầu đè ném xuống, chậm rãi tiến gần nàng mới phát hiện trên trán nàng đã bị chảy máu, máu chảy ròng xuống gương mặt khiến dung nhan có chút đáng sợ.


Rõ ràng gương mặt xinh đẹp như vậy a.


Lúc này lại chỉ muốn đem nàng ra nghiền nát mà thôi, nàng nghĩ là nàng điên mất rồi.



7 comments:

  1. nói không p chê chớ gấu-chan mà cứ việc kiểu như này ( k có SM ) thì sớm muộn ta cũng theo yuu-uke đảng TTvTT yuu như thế dễ thương quá à TTvTT ♥

    ReplyDelete
    Replies
    1. ý bạn dễ thương là "đã M rồi lại còn bày đặt tsun" á ;; v ;;

      Delete
    2. uhm kiểu đó đó =))))) gấu-chan sau có viết thì viết vậy nha XD viết nyan S ghê vào =))) hành hạ yuu nhiều vô =)))

      Delete
    3. này k phải tàn nhẫn a~ :'( đi tự tử đây TT^TT

      Delete
    4. ếh~ không định đọc hết fic á :'(

      Delete
    5. hoy được rồi vì sự cầu xin của gấu-chan =V= tui quyết định coi hết mới tự tử =)))

      Delete