A/N: chẳng có gì cả :v đọc cho vui thôi ~
Những tiếng thét thất thanh, các tòa nhà cao tầng sụp đổ, mọi
người chạy tán loạn, bầu trời ngập tràn trực thăng của quân đội. Chuyện gì đã xảy
ra?
Quái vật Sóc khổng lồ tấn công thành phố!!
Con quái vật ngang tàn đạp đổ tất cả mọi thứ nó đi qua, nghiền
nát những thứ không vừa mắt nó. Xe tăng cũng trở lên vô dụng, súng đạn không ăn
thua gì với con Sóc khổng lồ này. Phải có ai đó ngăn chặn thảm họa này chứ!!?
Hiệp sĩ MÈO XINH ĐẸP xuất hiện~
Đúng như cái tên, hiệp sĩ Mèo rất xinh đẹp, và ngoài xinh đẹp
ra thì không còn năng lực đặc biệt nào khác. Nhưng như thế là đủ hạ gục con
quái vật kia rồi.
Sóc khổng lồ nhìn thấy hiệp sĩ Mèo lập tức đứng hình. Đây là
lần đầu tiên sóc ta thấy con mèo xinh đẹp như vậy. Ngay lập tức hiệp sĩ Mèo lợi
dụng thời cơ tung ra tuyệt kĩ “Tsundere thần quyền” tát tới tấp vào mặt Sóc khổng
lồ. Con quái vật to lớn ấy không hề đánh trả, nó để yên cho hiệp sĩ Mèo tát rồi
cuối cùng đau đớn quá mà ngã quỵ xuống. Sóc khổng lồ hiện nguyên hình là con
Sóc con.
Khác với hình ảnh khổng lồ trước đó, Sóc con rất nhỏ, nhỏ
xíu, nhỏ bằng lòng bàn tay của hiệp sĩ Mèo. Sóc con giương ánh mắt rưng rưng
nhìn hiệp sĩ Mèo, Sóc con đau lắm rồi, Sóc con không muốn bị đánh nữa.
Hiệp sĩ Mèo thấy Sóc con trông thật đáng thương…
Hiệp sĩ Mèo đặt Sóc con vào lòng bàn tay, xoa xoa cái đầu nhỏ
xíu của nó. Sóc con nhắm mắt cười dễ chịu để lộ hai cái răng lớn, dễ thương lắm!
Đột nhiên Sóc con mở to mắt ra, dưới hiện thân nhỏ bé, nó
phát hiện hiệp sĩ Mèo có-cái-gì-đó-rất-lớn.
Sóc con cười biến thái rồi chui tọt vào trong áo của hiệp sĩ
Mèo!!
…
Aahh!!!
Haruna choàng tỉnh dậy, cô thất thần nhìn vào khoảng không…
Cái thể loại giấc mơ gì thế này???
Cô khẽ quay đầu sang nhìn người nằm bên cạnh, gương mặt yên
bình khi ngủ của cô ấy khiến cho cô dễ chịu trở lại.
Đột nhiên cô ấy nhếch mép cười, trông biến thái y hệt con
sóc trong giấc mơ!
“Nhìn thấy phát ghét”
- Aaaaahhhh!!! Nyan nyan, để yên cho tớ ngủ…
- Sáng rồi dậy đi!!! – Haruna cười cười, tay kéo má Yuko.
- Unn… không chịu đâu. – Yuko khẽ lầm bầm.
- Không chịu cái gì nào? Dậy đi, còn phải đi làm nữa!!!
Yuko không đáp lại, mắt vẫn nhắm nghiền, môi chu chu ra.
- Hiểu rồi.
Haruna dịu dàng cúi người xuống mút lấy môi dưới của Yuko,
tách ra một chút rồi lại hôn tiếp cái thứ hai. Một nụ hôn đánh thức.
- Ugn…
- Yuuchan, ohayo!
- Nyan nyan… ohayo… *khò* - giọng Yuko thấp dần và cô lại tiếp
tục ngủ.
- YUKO!!!
bạn hổng biết nói gì nữa hết =)))))
ReplyDeletephải chăng fic quá ư là CẢM ĐỘNG nên Dồ không nói nên lời =))))
Deletevâng, bạn Dồ rất là CẢM ĐỘNG =)))
Delete