Jan 26, 2014

[Fic] Khi những cánh hoa anh đào nở rộ - Chap 5



Chap 5
Oshima Yuko?

Cái tên này đối với Haruna rất quen, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi lại không nhớ ra. Mà cô ấy là học sinh lớp 1 – 3, cùng lớp với Haruna, sao bấy lâu nay cô không nhận ra chứ?

- Thì ra là cậu!!!


Bỗng đâu Takamina đạp cửa xông vào, mặt hừng hực đỏ. Số là cô định xuống phòng y tế xem người bạn thân của mình bệnh tình thế nào lại vô tình nghe được lời giới thiệu của Yuko…

- Oshima Yuko phải không? – Takamina tóm lấy hai vai Yuko hỏi và nhận lại được cái gật đầu – LÀ CẬU SAO!!!!

So với người bị lừa là Haruna thì Takamina còn tỏ ra giận dữ hơn, điều ấy khiến Yuko sợ hãi vội vàng núp sau lưng Mariko.

- Cậu có biết việc cậu nghỉ học ảnh hưởng đến thi đua của lớp không hả, hả hả hả???

- T-tôi… có xin phép mà… - Yuko từ đằng sau Mariko, lí nhí nói.

- Xin phép cái đầu cậu ấy!! Đã không xin phép còn nghỉ liền mấy tháng trời. Nhờ cậu mà lớp tôi tuần nào cũng đứng chót.

- Ểh!? Marichan?

- Ah, chị quên mất.

- Tôi mặc kệ cậu có lý do gì ngày mai phải đến lớp!

Yuko bị Takamina hung hãn dọa sợ chết khiếp, một mực đứng sau cô chị lớn mà túm chặt lấy tay áo. Hiểu được tình hình Mariko lên tiếng giải vây.

- Chuyện đi học thì từ từ tính sau. Đây là phòng y tế, mong em đừng la hét lớn như vậy. Nếu không còn việc gì nữa hai em có thể ra ngoài.

Về đến lớp Takamina vẫn không thoát khỏi cảm giác giận dữ. Vốn cô đã nhiều năm làm lớp trưởng, đã thế toàn là những lớp thuộc hàng ưu tú. Năm nay đầu cấp lại vì Yuko thường xuyên nghỉ học mà khiến lớp bị trừ điểm, việc này vốn không ai để ý, nhưng một người quan trọng sự hoàn hảo tuyệt đối như Takamina dĩ nhiên là sẽ bực dọc không thôi.

Nhưng ngày hôm sau, chỗ ngồi bên cạnh Haruna vẫn để trống…

oOo

- Oshima Yuko!!!

Cửa mở tung ra, trong phòng y tế chỉ có mỗi Mariko đang ngồi xem sổ sách.

- Yuko-chan không có ở đây. Giấy xin phép cũng có rồi, em không cần bận tâm.

Takamina ngớ người ra một lát rồi ôm cục tức lủi thủi đi ra. Lúc ấy vô tình đụng phải Haruna theo sau bây giờ mới chạy đến. Thấy cô bạn thân mình có vẻ không cam tâm điều gì, Haruna mới nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào phòng, vẫn là Mariko ngồi một mình bên bàn làm việc. Cô đảo mắt nhìn quanh.

- Oshima-san, giá treo áo không có chân đâu!

Khi đó Takamina đã hoàn toàn đi khuất, Yuko mới ló đầu ra.

- Ểh!? Dễ bị phát hiện vậy sao?

Mariko không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu.

- Ngày nào cũng bị tên lùn đó đến đây dọa có ngày chết mất!

- Vì sao Oshima-san lại không đến lớp chứ?

- Ghét lắm!

Không như cô bạn thân quan tâm đến thành tích, sau khi biết Yuko bằng tuổi, đã vậy còn học cùng lớp, Haruna đã rất vui. Nhưng niềm vui liền dập tắt khi cả tuần qua dù Takamina có lôi kéo thế nào, kể cả dẫn theo Acchan đi để dùng vũ lực, nhất quyết Yuko không chịu lên lớp.

Nhưng dù sao cũng có lý do đàng hoàng để mỗi ngày đến phòng y tế.

- Umh… đây là bài tập của hôm nay.

Bình thường Haruna đối với việc học là rất lười biếng, nhưng dạo gần đây lại chăm chỉ chép bài để mỗi ngày đem đến cho Yuko. Mặc dù người nhận cũng không lấy làm mặn mà cho lắm.

- Kojima-san không cần phải làm vậy đâu…

Haruna chưa kịp mở miệng nói câu “Không sao đâu” thì điện thoại của Mariko vang lên, cô nhấc máy nói vài câu rồi đứng dậy.

- Chị có việc phải đi…

- Ểh!? Lại đi sao? – Yuko bắt đầu hờn dỗi, môi bĩu ra.

- Ngoan đi~ lát về mua kẹo cho! Kojima-san, phiền em ở lại chơi với nhóc con này vậy.

Nói rồi Mariko vội vàng ra ngoài để lại một người ở lại ngồi cau có còn một người đứng ngẩn ra.

- Thấy ghét!!! Bộ tưởng tui là con nít hay sao mà lấy kẹo dụ??? Ít ra phải có thêm bánh với trà nữa chứ!!

- Hai người có vẻ thân thiết?

- Đâu ra chứ! Từ nhỏ đến lớn bả đều bắt nạt tớ, cái gì hay ho cũng giành với tớ hết đó!!!

Bình thường nhìn vào thấy Mariko có vẻ rất cưng chiều Yuko, không nhìn ra thế nào lại thường bắt nạt Yuko được chứ? Haruna thắc mắc liền nghiêng đầu hỏi.

- Cậu thử nghĩ xem, cùng uống một loại sữa mà tại sao chị ấy lại cao mà tớ lại có một khúc thế này!! Rõ ràng là bắt nạt nhau!

Có đến trong mơ Haruna vẫn không thể nghĩ rằng “Yuko-sensei” lúc mới gặp lạnh lùng, chững chạc, khó gần thế nào thì người đứng trước mặt cô lại trẻ con, vô lý thế ấy. Nhưng lại không hiểu vì sao, Haruna càng thích thú với cô gái nhỏ đó.

- Vậy mà cậu cũng nói được! Mà không phải hai người khác họ sao? – giờ Haruna mới để ý đến điều này.

- Mẹ Marichan nuôi tớ từ nhỏ, cứ tính là chị em ruột đi! – Yuko trả lời, nở nụ cười với cái má lúm đặc trưng mà Haruna thích nhất.

Mỗi lần thấy nụ cười của Yuko, Haruna đều đỏ mặt, không thấy rõ nhưng cũng đủ để tự bản thân cảm nhận hai má nóng bừng lên. Ngồi một lúc lại không còn chuyện gì để nói, nghĩ ngồi lâu thêm có vẻ hơi vô duyên, Haruna đành miễn cưỡng đứng dậy rời đi. Nhưng chỉ vừa mới cử động đứng lên thì vạt áo bị ai đó túm lại.

- Nè… đi đâu vậy?

- Ah! Ừm… tớ về lớp

- Đừng đi.

- Hả?

- Ở đây một mình… buồn lắm.

- Vậy cậu lên lớp với tớ đi!

Vẫn như cũ, Yuko chỉ lắc đầu mỗi khi người khác nói về vấn đề này. Thật không hiểu vì có gì mà Yuko nhất định không chịu đến lớp. Không chỉ không đến lớp, gần như cô ấy cũng không ra khỏi phòng y tế.

- Tại sao vậy?

- Dạo gần đây trường thiếu giáo viên, Marichan bị bắt đi dạy rồi… không có ai chơi với tớ… cậu…

Nhận ra Yuko cố tránh câu hỏi của mình, Haruna cũng không hỏi nữa. Nhưng, ở lại thì phải làm gì đây?

- Umh… nhưng mà…

- Ah! – Yuko liền hiểu ý – Cậu chỉ tớ làm bài tập đi!

- Bài tập?

Thật là Yuko đã hỏi nhầm người rồi…

- Cậu giỏi môn gì?

- Umh… mỹ thuật, âm nhạc. Hết rồi… - Haruna ngượng ngùng trả lời.

- Ểh!? À… không sao, tớ dạy lại cậu! Cậu tệ nhất môn nào?

- Toán.

- Thôi nghỉ luôn đi. Chơi Janken đi!

19 comments:

  1. Ểh!? À… không sao, tớ dạy lại cậu! Cậu tệ nhất môn nào?

    - Toán.

    - Thôi nghỉ luôn đi. Chơi Janken đi!

    vậy mà cũng được hả =)))))))))))

    Yuko-sama bao đáng yêu >v< bao dễ thương >v<
    Kojima-chan rớt vào lưới tình ròi lol

    ReplyDelete
    Replies
    1. Yuko-sama phải đáng eo mới dụ được Kojima-chan :3

      klq nhưng 2vc đều "không được giỏi" toán sau này làm sao mà dạy con :v

      Delete
    2. lại còn tưởng k muốn đến lớp là do thông minh quá chán học có =))) ai ngờ đâu :v
      lí do từ từ tính =)))

      2vc mai mốt sinh con ra hẳn sẽ thôg mi(a)nh >v<

      Delete
    3. Dồ đoán lý do đi~ có gì chap sau em troll Dồ tiếp =))))

      Delete
    4. khồng :v Dồ ko muốn đoán nữa TvT bé TRÚC troll quài ; A ;

      Delete
    5. Dồ không cho bé troll nữa ; A ;

      bé buồn 5 phút ; A ;

      Delete
    6. bé troll Dồ quài ; A ; Dồ nhẹ dạ cả tin lắm ; A ; nên Dồ ko thích bị troll TvT

      Dồ k thích TvT h bé úp đết chap mới thì tốt biết bao nhiêu TvT

      Delete
    7. bây giờ bé bận quẩy tết rồi = v =~

      Dồ ráng chờ hết tết công bố thông qua đề án thi 4 môn thì bé úp đết :v không thì hên xui :3

      Delete
    8. Dồ ghét bé quá đi >.<

      Delete
    9. thôi mà~ cùng lắm ngộ nhỡ kojyuu thông báo kết hôn thì mỗi ngày em làm 1 chap :v

      Delete
    10. oạch :v vại đến khi nào chứ TvT dù chái tym shipper vẫn luôn mong chờ điều đó

      Delete
    11. mấu chốt là ở chỗ đó =))) mà biết đâu đuợc ~ đã đến mức nhịn hết nổi sờ công khai rồi thì kết hôn chắc cũng sắp = v =~ *huyễn-ing*

      Delete
    12. đề nghị bé ăn mừng vụ rờ oppai công khai = 1 chap mới đi =))))

      Delete
    13. chap này là chap ăn mừng nè :3

      mà bây giờ bánh chưng đầy não bé rồi = 3 =" AKB là cái gì? Yuu là ai? Nyan là cái chi bé đều không nhớ :v

      Delete
    14. Dồ muốn giết bé TRÚC quá đi TvT

      Delete
    15. mới hôm nọ còn khen nguời ta dễ thương giờ lại đòi bạo hành

      *giơ bảng* Đả đảo!! Đả đảo!!!

      Delete
    16. dễ thương cũng tùy lúc chứ :v bé TRÚC làm Dồ buồn ; A ;

      Delete
    17. lười không phải một cái tội = v =~

      Delete
  2. ; A ; Dồ buồn bé TRÚC quớ đi :v

    ReplyDelete