Dec 22, 2013

[Fic-Trans] A squirrel to care for [Kojiyuu]

Title: A squirrel to care for
Author: dorktobi
Nguồn: đây
  
FIC DỊCH CHUI, XIN ĐỪNG ĐEM RA NGOÀI BLOG!

Cảm ơn~ 



Vì một lý do nào đó, tiếng nhạc ngày hôm đó tựa như tiếng nổ đâm xuyên màng nhĩ của Yuko. Liếc nhìn đồng hồ, Yuko nhăn mặt bởi cơn đau đầu dữ dội, và cô đếm ngược thời gian chờ cho buổi tập kết thúc.

Kì lạ thay cô đã có thể trực tiếp nghe thấy tiếng đập của tim và cả hơi thở nặng dần mỗi lúc cô chuyển động. Với những giọt mồ hôi lăn dài và chắn mất tầm nhìn, Yuko phải cố gắng một cách vật vã để theo kịp các thành viên khác mà không để lộ ra tình trạng xuống sức của mình.

“Dừng lại, dừng lại” người hướng dẫn đột nhiên hét lên và ném ánh nhìn thất vọng về phía các cô gái. Mọi người đều cảm thấy bối rối vì họ nghĩ họ đã làm tốt. “Yuko! Em làm cái quái gì vậy? Em trễ hai nhịp so với mọi người! Thật không giống em chút nào!

“E-em...xin lỗi. Em- uh, chỉ vừa nghĩ về bộ phim và er, vai diễn của em, Yuko cố đưa ra một nụ cười với cái má lúm mặc dù cơ thể cô đang run lên. Đôi bàn tay đã run bần bật đến độ cô phải giấu nó vào trong túi. “Em thật sự xin lỗi”

“Ném mấy cái thứ đó ra khỏi đầu em đi Oshima. Đây không phải là phim trường! Bây giờ em là Oshima Yuko của AKB không phải là nữ diễn viên Yuko! người hướng dẫn bước đến và vỗ lên đầu cô. “Ne, Yuko. Đừng quá căng thẳng, ok? Nhưng cũng xin em hãy tập trung vào buổi tập.

Yuko nghiến răng khi cô cảm nhận lại cơn đau ong ong trong đầu. Cô nhìn xuống và thở một cách nặng nề lẩm bẩm lời xin lỗi. Huấn luyện viên thở dài, Yuko không kìm được cảm giác thất vọng dâng lên trong lồng ngực và nước mắt tự động trào lên khóe mi.

Cô ghét cái cảm giác yếu đuối khi đang bệnh như thế này.

Yuuchan..? giọng nói đang yêu xuất hiện từ bên cạnh cô khi Haruna đặt tay lên vai Yuko.

Oh, Nyan nyan. Yuko nở một nụ cười yếu ớt nhìn cô gái cao hơn. “Cậu có lẽ nên...uh… để tớ ngồi xuống một lát.”

Haruna nhìn Yuko một cách lo lắng khi thấy cô ấy như muốn đổ sụp xuống sàn. Cô ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, kéo tay Yuko ra khỏi túi và nắm nó thật chặt. “Sao vậy? Cậu thậm chí còn không quấy rối tớ cả ngày hôm nay”

…S-Skinship.

Haruna như muốn há hốc vì kinh ngạc khi cô nghe thấy thanh âm thều thào mà cô không thể tin được là nó từ một cô gái lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Yuko, nói thật đó, đừng có như thế nữa. Cậu khiến tớ lo đó. Cậu đang bệnh sao, Yuuchan?

Yuko nhăn mặt khi cô cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo sờ lên trán mình. Haruna bĩu môi rồi từ từ đặt lại tay mình lên bàn tay run rẩy của Yuko. Sau đó Haruna dỗ dành cho Yuko ngồi yên rồi kéo cơ thể nhỏ bé ấy vào trong lòng mình, Yuko lập tức bám dính lấy Haruna. Haruna cau mày nghe hơi thở nặng nề của Yuko và vuốt ve lưng cô ấy.

Minami! Haruna cố gắng gây sự chú ý với cô đội trưởng lùn. Yuko khẽ rên lên và cố nghiêng người tránh ra xa khỏi Haruna Ahh xin lỗi, xin lỗi.

Haruna ôm Yuko chặt hơn, như thế Yuko mới có thể quay lại vị trí cũ. Thay vào đó cô ra hiệu cho Takamina rồi chỉ vào Yuko. Miệng mấp máy “bệnh”, Takamina lộ ra vẻ mặt hiểu ý với cả hai trước khi chạy đi tìm người hướng dẫn để xin phép cho Yuko về nhà. “Đợi đã, chị nữa. Xin cho chị đi cùng với Yuko!”

Haruna thì thầm một cách chậm rãi và Takamina đưa ra tín hiệu “ok trước khi bỏ đi.

Yuuchan Haruna khẽ gọi và vỗ nhẹ gọi Yuko. “Cậu đứng dậy được không? Nếu không thì tớ sẽ đi lấy túi rồi quay lại ngay, được không? Đừng đi đâu đấy.”

Yuko yếu ớt gật đầu và rời khỏi người Haruna. Cô gái lớn hơn nhanh chóng đi lấy túi của hai người, cùng lúc đó Takamina chạy đến. “Cô ấy nói được. Ngoài ra nhớ nhắc Yuko uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ cho đến khi hồi phục. Sensei không muốn chị ấy phải tập luyện trong thời gian này.

“Cảm ơn Takamina, em là tốt nhất. Haruna nở nụ cười ấm áp và Takamina liền lắc đầu.

“Không có gì đâu, chăm sóc Yuko cẩn thận nhé. Takamina cười.

Haruna cười đáp lại và bắt đầu tiến về phía cô gái đang bệnh.

“Về nhà thôi, Yuuchan. Haruna cúi người xuống đỡ Yuko dậy. “Tớ sẽ đỡ cho cậu, dựa vào người tớ nhé? Tớ sẽ gọi taxi và đưa chúng ta về nhà cậu.”

Yuko cười yếu ớt với Haruna và cho phép cô ấy hoàn toàn điều khiển cơ thể của mình. Nặng nề dựa vào người Haruna, dù đã xin lỗi, Yuko phải cố gắng để giữ thăng bằng khi tất cả những gì Haruna có thể làm là ôm chặt lấy eo để cô ấy khỏi ngã.

—————————————————<>———————————————————-


Ca-cái gì?” Yuko mở mi mắt nặng trĩu của mình và nhận ra bản thân đã nằm trên giường, quần áo đã được thay.

“Cậu dậy rồi” Haruna mở cửa bước vào mang theo một chậu nước và chiếc khăn vắt trên cánh tay. “Xin lỗi vì không đánh thức cậu, tớ đưa cậu về rồi thay luôn quần áo cho cậu vì bộ trước đó đã ướt nhẹp mồ hôi. ĐỪNG!

Yuko dừng lại nửa chừng, một nửa cơ thể đang dựa vào thành giường, một nửa thì đang nằm. Haruna vội vàng chạy lại và kéo Yuko nằm xuống hoàn toàn, đặt cô ấy nằm gọn trong chăn.

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu, Nyan Nyan.. Yuko cười ngượng ngùng khi cô đang đắm chìm trong sự quan tâm của Haruna. Haruna vắt chiếc khăn ướt đặt nó lên trán Yuko. “Nhưng thế này thật dễ chịu.”

Shh, nghỉ ngơi đi. Trời, Yuuchan, cậu phải báo cho mọi người hay làm gì đó cũng được khi cậu thấy không khỏe chứ. Tớ đã rất lo cho cậu đó! Cậu có thể ngã quỵ và có thể mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn nữa” Haruna bĩu môi và vuốt tóc Yuko cho nó gọn gàng lại.

“Vâng, mama.

Haruna cười nhẹ nhàng cúi người xuống gần với Yuko cho đến khi cô ôm lấy cô gái đang bệnh kia.

H-hey, cậu sẽ bị lây đó! Yuko cố đẩy cô ra nhưng Haruna lại bướng bỉnh níu lấy chiếc ôm.

“Tớ sợ lắm. Tớ tưởng cậu sẽ chết”

“Woah, woah! Nó không kịch tính dữ vậy đâu nhỉ?” Yuko kéo Haruna đối mặt với mình rồi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn. Haruna nhíu mày nhưng lại tiếp tục một nụ hôn khác, lần nữa, và lần nữa. Haruna tách ra, vuốt ve má Yuko.

“Chóng khỏe nhé…” Haruna khẽ thì thầm.

“Vì cậu, tớ sẽ bắt các tế bào bạch cầu nhân bản nhanh hơn và đánh bại tất cả bệnh tật trong người.” Yuko nhe răng cười khiến cho Haruna khúc khích cười theo. “Cảm ơn Haruna. Tớ yêu cậu rất rất rất rất rất rất rất rất-

“Tớ biết rồi.” Haruna đặt tay lên miệng Yuko và mỉm cười. “Bây giờ thì nghỉ đi. Tớ sẽ ở bên cạnh cậu nếu cậu cần gì thêm. Sức khỏe rất quan trọng biết không! Vì thế nhanh nhanh khỏi bệnh để tớ còn cho cậu thêm nhiều cái hôn nữa.”

“Woah! Thật không!? Nụ hôn của Nyan nyan là tớ thích nhất! Tớ yêu cậu lắm luôn đó, Nyan nyan! Đừng quên cậu đã hứa gì nha!”

“Tớ không có hứa gì hết, Yuuchan. Tớ cũng yêu cậu.”

Eh? Yuko lại mở mắt ra. “Hứa đi mà!”

No comments:

Post a Comment