Feb 26, 2015

[Fic - Edit] Hãy để trái tim nở hoa - Chương 4


nếu không giải được pass thì bạn có thể bỏ qua, độ khó (a.k.a "khốn nạn") của pass tỉ lệ thuận với độ "..." của fic.

và... chắc mọi người cũng đã quen với kiểu đặt pass của mình :'( ~ đừng shock khi thấy pass và bình tĩnh tìm đáp án, mọi chuyện sẽ ổn hoy *trấm nước mắt*







Ngươi trái ngược với ta ▪ Tù




Dưới mái hiên nhà có đợt hương hoa thoảng qua, phong vị nhàn nhạt rất dễ không để ý, nhưng Haruna lần nào cũng có thể cảm nhận được.







Hôm đó nàng đứng bên hiên nhà, tay vịn bệ cửa sổ, đầu gỗ có hơi mục, lâu năm rồi chưa được tu sửa. Nội thành hoa lệ cũng đã nhiều nằm rồi không được trùng tu, ít nhiều cũng có chút đổ nát.






Bên ngoài cửa sổ, anh đào vẫn đang nở rộ.






Chăm chú nhìn hồi lâu rồi cúi đầu một chút, hôm nay trời đứng gió, không có cánh hoa nào bị thổi vào phòng.






Nàng vì vậy thở dài, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm đó, trăm nghìn phòng ốc trong chớp mắt trở thành bình địa. Nàng vô thức mở lòng bàn tay ra, huyết ấn chú ửng hồng nhàn nhạt vẫn còn nguyên đấy, lời nguyền đã phong ấn, nàng có chạy trời cũng không thể thoát.





Nàng nhìn nhìn rồi nhẹ nhàng bật cười.





Nàng không cảm thấy sợ, bất quá có chỉ có chút sầu lo. Lời nguyền đối với nàng mà nói vẫn chưa đủ để dọa nàng, tương lai dù thế nào chắc vẫn không thể tồi tệ hơn cái hiện tại này được.







Sắc mặt nhợt nhạt trở nên ửng đỏ, khóe miệng xếch lên mang theo ý cười. Thế Cơ bên cạnh vô cùng lo lắng liền quỳ rạp xuống hỏi nàng liệu thân thể có điều gì bất an. Nàng phẩy tay đáp ‘Không sao’.





Hướng đến nơi những cánh hoa anh đào rơi xuống, thành chủ nhìn ra sườn núi phía dưới kia người đi người lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Có lẽ còn có cả tranh cãi nữa, tiếng người hét lớn chợt khiến nàng nhớ đến đêm đó, lửa hồng đã nhấn chìm tất cả, tiếng khóc, tiếng thét, từ đêm hôm qua, ác mộng vẫn đeo bám nàng không thôi. Bên tai nàng vẫn còn đâu đó vang vọng tiếng của người đàn bà chú thuật sư.





Ái biệt ly, cầu không được.





Nàng bừng tỉnh, trợn mắt nhìn quanh, chỉ còn một mình. Ban đêm gió lộng đem theo một hồi lạnh lẽo, nàng đứng dậy đến bên cửa sổ, ra là do cửa khép không kỹ, đương đêm bị gió thổi tung. Bỗng nhiên một trận quái phong truyền đến, thê lương, bi thảm, màn đêm phảng phất mùi máu tanh.





Nàng ngẩn ra, rồi lại ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt có vô số thân ảnh thoáng vụt qua, có phụ thân, có đại ca, có nhị ca, có rất nhiều người bị nàng giết chẳng rõ mặt, nhiều như cây trong rừng, có người nàng nhớ rất kỹ, tất cả đều xuất hiện trong đầu.





Thế Cơ vĩnh viễn không thể quên được chủ nhân của nàng đêm đó núp ở góc tường, nhìn nàng tột cùng hoảng hốt.





Nàng bất lực mà sợ hãi nhìn chủ nhân khác hẳn với chủ nhân nàng từng biết.





Haruna đang hoảng sợ thấy Thế Cơ như người chết chìm vớ được tấm ván gỗ, nàng lảo đảo chạy đến nắm chặt lấy hai vai của Thế Cơ.





“Những quỷ hồn kia… đến tìm ta.”






Khe khẽ nói chắc do ác mộng thôi, nhưng bản thân Thế Cơ biết, Haruna vẫn chưa ngủ.





Nhưng Haruna cũng không phải đang tỉnh táo. Mọi cố gắng trấn tĩnh nàng lại đều vô ích, Haruna run rẩy, tay nắm xiết càng chặt hơn, móng tay của Haruna bấu thật sâu da thịt trên vai, miệng không ngừng gọi Thế Cơ, Thế Cơ, Thế Cơ.





Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.





Trong một chốc, Haruna hiểu được, bản thân vốn dĩ không mạnh mẽ như nàng tưởng.





Nàng vốn không thể xem mạng người như cỏ rác.





Nàng vẫn còn biết sợ, nàng vẫn còn lương tâm.





Nàng vì thế mà bật cười, tròng mắt lộ rõ tơ máu vô hồn như kẻ đang lạc vào cõi mê. Nàng nhìn Thế Cơ, nhưng Thế Cơ biết rằng nàng không phải nhìn mình, mà đang hướng mắt về nơi vô định nào đó.





Tối nay, thể trạng của Haruna rất bất ổn, nàng do hoảng sợ mà đã sinh hoang tưởng rồi sao? Vừa rồi trước mắt là Thế Cơ, chớp mắt một cái đã không phải là Thế Cơ nữa. Chẳng biết khi nào Thế Cơ đã biến thành Oshima Yuko, nhưng không phải Yuko đang bị giam trong ngục sao.






Oshima……Yuko?





Mặc niệm trong đầu xuất hiện tên của một nữ nhân, nhớ đến lúc rời khỏi nhà ngục, Oshima đã ân cần hỏi nàng có khỏe không.





Nàng cười khẽ, không khỏe, rất là không khỏe.






Đưa tay lên, muốn đem Yuko ôm thật chặt vào lòng, nhưng tay hoàn toàn vô lực, trước mắt đã lại trở về là Thế Cơ.





Nàng ngơ ngác dừng tay lại.






Oshima……Yuko.





Nàng lẩm bẩm gọi thêm lần nữa.






Thế Cơ liền hiểu ý của Haruna, quỳ xuống đất hỏi, chủ nhân có phải muốn đem nàng đến không.






Cánh tay run rẩy vẫn ngừng ở giữa không trung, bất động.





Cúi đầu, trầm mặc thoáng chốc rồi lại ngẩng đầu.





Ánh mắt liền trở về nét băng lãnh vốn có.





“Đem nàng đến đây.”




Nhìn bóng lưng Thế Cơ ly khai, Haruna đặt tay lên ngực. Đã từ rất lâu rồi, từ thuở nàng còn bé, nơi đây đã bị những kẻ nàng cho là người thân phá nát. Lớn lên chút nữa, ở đó đập càng lúc càng nhanh, nàng không kiểm soát được nữa. Lần thứ hai nhắm mắt lại, tiếng tim đập, tiếng gió lạnh lẽo thổi ngang qua.





Cuối cùng bao quanh nàng vẫn là nỗi tịch mịch, ngày này tháng nọ tích tụ lại, những khát khao nàng muốn rốt cuộc cũng chỉ là mây khói.





Nàng hiện tại cảm giác có chút bi ai.





Tận nửa canh giờ sau Yuko mới được mang đến, Thế Cơ sao có thể làm việc trễ nãi như vậy.





Vốn thân phận nô lệ không được phép thấy cấu trúc của nội thành, trên đường đến đây buộc phải bịt mắt bằng mảnh vải đen, dùng dây trói lại. Vì vậy, khi được đem đến, trên người nàng đã có vài vết thương.





Haruna khẽ nhíu mày, chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nhíu mày.





“Thế Cơ, tại sao lại chậm trễ vậy?”





“Bẩm chủ nhân, ả này quá ngoan cố, một chút cũng không tự nguyện nên phải tốn thêm chút thời gian.”





Haruna không nói gì, nàng ra hiệu cho tất cả lui ra ngoài.





Trong phòng chỉ còn lại nàng và Yuko.






Yuko dù bị trói vẫn ngẩng cao đầu, dáng dấp vẫn rất ngao kiều, cuối cùng vẫn chỉ là một nô lệ, cớ sao vẫn cố giữ thái độ kiêu ngạo đó?





Haruna không hiểu, nàng chỉ cảm thấy tối hôm nay, chính thái độ kiêu ngạo đó trở thành thứ đả kích châm chọc nàng. Nhịp thở đều đều không một chút hoảng loạn của Yuko đang nhiễu loạn tâm can nàng, như muốn nói với nàng rằng, Kojima Haruna còn không bằng một tên nô lệ.





Trong lòng nàng dâng lên cảm giác phẫn nộ, không phải đối với Yuko mà là tự đối với chính mình, cơn giận dữ đã tích lũy nhiều năm, cả nỗi sợ hãi sát nhân lẫn cảm giác bất an, tất cả đều phát tiết ra cùng lúc.





Phẫn nộ tuôn trào ra, ánh mắt hiện rõ vẻ nguy hiểm.





“Ngươi còn không mau tháo bịt mắt của ta xuống?”






Lời nói không có chút cảm tình nào lại khiến màng tai Haruna đau nhói.





Nàng nở nụ cười, cười đến đáng sợ.






“Tại sao ta lại phải tháo bịt mắt cho ngươi?”




“Ngươi không phải thích ta nhìn ngươi sao? Nhìn ngươi ‘đối đãi’như thế nào với ta.”




Yuko dường như biết chuyện gì sẽ xảy ra nên mới không muốn đến. Cũng vì vậy mà trên người mới bị xây xát.




Áo quần trên người cũng bị rách nát.




Rõ ràng hôm đó đến thăm, Haruna cũng đã đổi xiêm y mới cho nàng rồi.




Thành ra thế này, ít nhiều cũng đoán được Yuko đã kháng cự như thế nào.




Lửa giận càng lúc càng mãnh liệt.




Hừ nhẹ một cái, dần tiến đến gần Yuko, dù là bị bịt mắt nhưng nàng vẫn như cũ cảm giác được hơi thở của Haruna tiếp cận. Haruna đến bên người nàng, ôm lấy nàng, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào rót vào tai.



“Ta a… cũng không định tháo bỏ bịt mắt của ngươi xuống. Nghe nói nếu bị bịt mắt thế này phản ứng sẽ còn mãnh liệt hơn. Ngươi liệu có muốn thử không, Oshima-san?”




Ta thì rất mong chờ a.



Lời còn chưa dứt, đôi bàn tay mảnh khảnh đã nâng gương mặt của Yuko lên, nâng cao hơn, lại nâng cao thêm nữa, tưởng như muốn kéo đầu ra khỏi cổ, nâng cho đến khi không thể nâng thêm được nữa. Haruna cúi người ngậm lấy đôi môi của Yuko, không chút lưu tình, mút, cắn, cắn cho tóe máu, mùi máu tanh hòa cùng nước bọt, Haruna không dừng lại mà còn dây dưa thêm với Yuko. Đúng hơn là Yuko cố trốn tránh nhưng chỉ vô ích.



Muốn xem xem biểu tình của nàng sẽ ra sao nếu bị ép đến cùng đường, thật dễ muốn đem người dưới thân lên đến đỉnh điểm.



Yuko càng vùng vẫy, Haruna lại càng nắm bắt được hành động của nàng.



Nàng cảm thấy sợ hãi, bởi vì sợ nên nàng càng muốn đem mọi thứ cất giấu, đem mặt nạ của thiếu nữ cao ngạo trước mắt kia gỡ xuống.




Vì nàng biết kẻ kiêu ngạo như Yuko, giờ khắc này cũng thấy bất an, giống như bản thân hiện tại. Vậy nên, nàng muốn chiếm lấy tất cả của người con gái này, như một cách kiềm chế và san sẻ nỗi bất an của mình.



Người ta nói nỗi sợ có thể truyền từ người này sang người khác, Haruna ít nhiều đã hiểu được đạo lý này.



Bởi khi nàng đặt tay lên tấm vai gầy gò nhưng chắc chắn của Yuko, mọi sợ hãi trong lòng đều như chìm xuống đáy biển, hình ảnh ám ảnh nàng trước mắt cũng dần phai nhạt đi.



Giờ nàng chỉ thấy trước mặt một nữ nhân không ngừng giãy giụa hòng thoát khỏi nàng.



Oshima Yuko.



Sau cùng thì cũng như đám cỏ dại, nàng bị Haruna bóp nghẹt.



Ôm Yuko càng chặt càng khiến cho Haruna dần bình tĩnh hơn. Đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng Yuko vương theo một màng tơ bạc, nước chảy nhỏ giọt xuống ngực, chầm chậm đi xuống theo đường rãnh giữa hai bầu ngực. Không khí trở nên nóng bức dị thường.



Hỏng, hỏng rồi!



Vì hai tay bị trói nên không có cách nào chống trả, Yuko chỉ có thể dùng đầu lưỡi phản kháng đẩy lưỡi Haruna ra ngoài. Nhưng tác dụng gần như là không có, cũng đã ra sức giãy giụa lại chỉ như muối bỏ biển. Chống cự hoàn toàn thất bại. Không thoát được nhưng vẫn không cam tâm hưởng thụ, vùng vằng hồi lâu, toàn thân thể đã rơi vào tay giặc.



Trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên Haruna ở trên người nàng trước là chuốc thuốc sau là càn rỡ quấy rối…



Cảm thấy thật hổ thẹn, muốn dừng cũng không dừng được.



Nàng nhớ rất rõ ngày đó cơ thể phản ứng chân thật ra sao.




Hiện tại chỉ là hôn môi thôi nhưng đã sắp không ngăn được.



Thân thể vô cùng nhạy cảm phát sinh những phản ứng mà nàng không thể tưởng tượng nổi.



Vì giờ đây, nàng cảm thấy ở nơi nào đó dưới kia đã có chút ẩm ướt.




Cơ thể theo đường trượt tay của Haruna mà vô thức ưỡn lên, cũng bởi mắt đã bị che lại nên thân thể phản ứng vô cùng chân thật. Bàn tay của Haruna đương đặt trên ngực Yuko dần trượt xuống hông, trực tiếp gỡ bỏ đai thắt lưng. Xiêm y trượt xuống, toàn bộ thân thể mềm mại của Yuko đều hiện rõ ràng trước mắt, cách một tấm yếm chính là đường cong tuyệt mỹ của bộ ngực.




Không định sớm tháo bỏ tấm yếm ra, Haruna trực tiếp cúi xuống ngậm lấy một bên đầu ngực, đem lưỡi vẽ thành viền tròn bao quanh, thỉnh thoảng còn xấu xa mút lấy một cái rồi lại đem răng cắn cắn cọ cọ.





Tay cũng không thể nhàn rỗi liên tục xoa nắn bên còn lại khiến điểm ửng hồng kia nhô ra, cương cứng lấp ló sau tấm vải.




Thiếu nữ còn nhỏ vẫn có thể phát triển nữa a.





“Tuy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng cơ thể phát triển rất tốt a. Lần trước cũng định nói cho ngươi biết, ta rất thích ngực của ngươi.”




Bông đùa nói, phảng phát ý trêu ghẹo, từng từ đều kích động đến thần kinh căng thẳng của Yuko, lời nói như dao găm đâm thẳng vào nàng.



Nhưng nếu Yuko có thể nhìn, thì nàng sẽ thấy đôi mắt rực lửa của Haruna lại hàm chứa nỗi sợ hãi, tuy không rõ nhưng vẫn như cũ ẩn hiện.



Hình như quấn quít cùng Yuko đã trở thành một loại bản năng phản ứng.



Nàng nghĩ rằng nếu có thể ôm chặt lấy thân thể của nữ nhân trước mặt thì nàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Cũng giống như lần đầu bắt gặp ánh mắt của Yuko, cảm giác đem người này chiếm hữu làm của riêng cũng không khác lắm.



Nàng nghĩ quả nhiên đó là dục vọng.




Buông tha cho bộ ngực tội nghiệp của Yuko, Haruna cúi đầu hôn lên khóe môi của thiếu nữ dưới thân nhưng lại bị nàng thừa cơ cắn ngược trở lại. Miệng Haruna bật máu.




Cắn rất mạnh, máu chảy ra cũng không ít. Haruna bị đau khẽ nhíu mày, mọi động tác đều phải ngừng lại, nàng đứng bất động nhìn Yuko.




“Ngươi quả nhiên vẫn là ngươi, thành chủ đại nhân, ngày đó ở phòng giam coi như là ta nhìn lầm.”



Ngươi vẫn là ngươi.



Nàng như thế nói cho Haruna biết, sau đó còn cười lớn.



Tiếng cười bất ngờ đối với Haruna như đang nhạo báng nàng.



“Dù ngươi có chiếm được thân thể của ta thì cũng chỉ có được phần xác vô dụng thôi. Tinh thần của ta vĩnh viễn không khuất phục trước người như ngươi, tuyệt đối không!”



Yuko ngữ khí cao ngạo nói. Haruna từ nhỏ đến lớn lòng tự trọng cao ngất ngưởng, đối với việc bị nô lệ cao giọng phỉ báng, nàng dĩ nhiên tuyệt đối không thể tha thứ được.



Nàng cười, cười đến rất nhẹ, thập phần hàm ý tức giận bên trong, mang theo từng tảng băng.



Vô cùng tàn độc.




Nàng nói, những thứ mà nàng không thể có được thì cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, ngươi có muốn biết không?





Yuko không đáp.





Haruna tiếp tục nói, ta đã không có thì kẻ khác cũng đừng hòng đạt được.



Nếu không chiếm được thì sẽ triệt để hủy diệt. Oshima Yuko, ta phải tiêu diệt ngươi.




“Ta khiến ngươi cả đời không thể quên được ta.”



Tưởng rằng Haruna sẽ như vũ như bão mà phản kích, nhưng không hiểu sao lại chậm chạp không có chút động tĩnh gì. Giữa lúc Yuko đang hoài nghi thì nàng nghe được tiếng cười dịu dàng của Haruna thì thầm bên tai, đem vật gì đó bỏ vào trong miệng nàng.



Đầu lưỡi bị Haruna kéo ra, ngón tay nắm lấy đầu lưỡi bỏ vào trong cái một khối cầu nhỏ. Ở hai đầu khối cầu là một loại dây da gì đấy khá dài, đủ để cột vòng ra sau cổ. Ngậm thứ này trong miệng, nàng không thể nói chuyện, miệng cũng không thể khép lại, khoang miệng không ngừng tiết bọt, nước không ngừng chảy ra từ khóe miệng, rơi xuống đất, dây ra khắp người.





Xấu hổ và thật phóng đãng.





Muốn nói nhưng hàm dưới cũng đã bị Haruna bóp chặt. Nàng nghe thấy hơi thở của Haruna xông vào khoang mũi.



“Nhìn cho kỹ ta phá hủy ngươi thế nào.”



Nhất định phải chơi đùa cho thỏa.



Cười nhẹ một tiếng, môi đã đáp xuống bờ môi của Yuko, ép cho thiếu nữ kia không thể ngậm miệng lại. Haruna tùy ý kiểm soát đầu lưỡi của Yuko, hôn một cái rồi cắn một cái.



“Giờ ngươi cũng chịu ngoan ngoãn rồi a, phải thưởng mới được.”



Tay lặng lẽ dây yếm, vải rơi xuống hiển hiện bộ ngực ửng đỏ, điểm hồng nhàn nhạt tựa cánh hoa rất nhanh thu hút ánh nhìn. Haruna cảm thấy trong lòng có chút rung động không rõ, đưa tay nắm lấy hai tiểu bạch thố mềm mại, có dụng lực nhưng cũng rất nhẹ nhàng vuốt ve. Cơ thể nhạy cảm rất nhanh có hồi đáp, cảm giác thỏa mãn giờ không hiện qua phản ứng giãy giụa nữa, chỉ nghe được từ ai đó phát ra tiếng rên khẽ.



Còn có giữa hai đùi vô thức cọ sát với nhau.



Mới đó đã không chịu được rồi sao?



Nhanh quá rồi, Oshima-san.



Ngón tay xấu xa của Haruna cuối cùng cũng buông tha cho bộ ngực tội nghiệp của Yuko, nhưng ở toàn thân vẫn không ngừng càn rỡ quấy rối. Dù trong tâm tưởng vẫn đang cực độ giãy giụa song thân thể lại không ngừng run rẩy, lồng ngực vẫn như cũ dồn dập chất chồng cơn dục vọng.



Chẳng biết từ khi nào, tay của Haruna đã chen vào giữa hai đùi, giống như lần trước, động tác quá mức thô bạo kéo đôi chân khép kín của Yuko tách ra. Người kia quả nhiên tuyệt đối không hợp tác, liều mạng mà vùng vẫy, cũng giống hệt lúc trước.



Haruna dần hao cạn kiên trì lẫn thể lực, cuối cùng xốc người Yuko lên ném thẳng xuống sàn nhà. Cơ thể không một mảnh vải che thân của Yuko ngã đập xuống sàn vô cùng đau đớn, Haruna nóng nảy tiến đến bồi thêm cho nàng cái bạt tai, Yuko vì đau đớn mà khẽ kêu lên.



“Ngươi chẳng phải là con gái của tướng quân sao, đau một chút cũng không chịu được?”



Bên má trái bị đánh đến đau rát, dấu tay ửng đỏ hiện lên rất rõ ràng.



Kéo đến một cái ghế gỗ, đặt Yuko ngồi trên ghế, để nàng ngồi ngay ngắn đem dây trói cột hai tay ra đằng sau, hai chân đồng thời cũng bị trói chặt vào chân ghế, vô pháp chống cự.



Tuy rằng nàng không thể thấy nhưng nàng biết đây là tư thế rất đáng thẹn. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng hai chân hoàn toàn bị tách ra, không thể khép lại, nước bọt trong miệng không ngừng tiết ra tràn xuống ước đẫm ngực. Hai tay lại bị trói chặt vào ghế.




Muốn giãy giụa nhưng cơ bản là phí công.




“Vô dụng thôi Oshima-san, còn sức chống cự thì chi bằng giữ lại một ít hưởng thụ đi a.”




Ngữ khí lạnh như băng, một chút tình cảm cũng không có, Yuko nghĩ, Kojima Haruna thật đúng là lãnh khốc vô tình, vốn dĩ đã là thành chủ thì ai cũng đều như vậy.




Trong lòng phát sinh oán hận không thể kiềm nén, không ngừng dâng trào, nàng hận Haruna đến thấu xương thấu tủy.




Haruna cũng không để yên cho Yuko ở đó mà nuôi hận, lưỡi nàng đã sớm ở bên dưới trêu ghẹo nơi chốn bí hiểm của Yuko, ngón tay vô phép vô tắc cọ sát không ngừng chỗ hạt đậu nhỏ.




Lưỡi Haruna dần cảm nhận được bên trong tuyệt cốc kia vẫn không ngừng co thắt, tưởng như đang muốn nuốt trọn mọi vật lạ được đưa vào trong. Haruna bật cười, rời khỏi cửa chính, nàng dời đến điểm hạt đậu sưng hồng lên, đem toàn bộ ngậm vào trong miệng, không lưu tình chút nào mà ra sức mút lấy, gặm gặm, đảo lưỡi dày vò rồi dùng sức cắn lấy. Điểm nhạy cảm không tài nào chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, từ thân dưới đã sớm trào ra thêm một ít nước ngọt.




“Ng-A a a a a a……”




Tiếng thét chói tai vang vọng khắp cả căn phòng. Thanh âm lớn đến mức Thế Cơ và Cầm Cơ canh giữ ở ngoài cũng đều có thể nghe được.





Dịch mật dính trên mặt của Haruna, hiển nhiên chính là từ Yuko, quẹt ngón tay đưa vào miệng nếm thử, vị mặn, cũng không tệ.




Cũng có chút hương sắc.




Yuko đại khái bắt đầu hoang mang, nếu như lần trước dù sao thì cũng do bị chuốc xuân dược mới dẫn đến cảnh tượng tình mê ý loạn kia, nhưng những cảm xúc cao trào mà nàng vừa trải qua thì phải giải thích như thế nào đây?




Nàng cũng không biết, trong đầu trống trống, chỉ có thân nhiệt không ngừng bốc lên, trong đầu cũng đã không còn ý định phản kháng.




Cái gì nàng cũng không rõ, hơn nữa bởi vì không thể nhìn thấy gì nên nỗi bất an dần chuyển thành sợ hãi, cũng chính vì thế lại khiến cơ thể kịch liệt mẫn cảm. Haruna không định buông tha nàng, dù là đã đạt cao trào một lần rồi thì vẫn như cũ tiếp tục quấy rối nơi nhạy cảm dưới thân kia.




“Umh……A……Aha……”




Nỗ lực giãy giụa cuối cùng vẫn là công cốc, thân thể liên tục run lên với từng đợt tiến công của Haruna, qua điểm hoan lạc mà trực diện đánh thẳng đến hệ thần kinh. Trong mắt sớm đã mờ mịt hơi nước, nàng vẫn như cũ liều mạng kháng lại cảm giác hoan ái.




Bất khuất, đây mới chính là Oshima Yuko.




Nhưng rốt cuộc vẫn không thể kháng cự được.




Tâm trí mờ mịt, cái gì nàng cũng không rõ, chỉ biết thân thể mỗi lúc một nóng và tràn ngập một loại cảm xúc khó tả.




Đó là gì? Nàng tự hỏi.



Trong giây phút nàng vẫn còn mê loạn, Haruna rời khỏi cửa động, thay thế bằng ngón tay thon dài trắng nõn. Ngón tay thâm nhập nhẹ nhàng vào nơi tư mật bị ướt cũng không ít. Cao trào cũng vừa chỉ mới đi qua khiến cho thân thể quá sức nhạy cảm, chỉ là cái chạm nhẹ cũng đã gây kích thích với Yuko.




“Hya……”




Không tài nào kiềm chế được tiếng rên rỉ.




Hiện tại người thiếu nữ này dường như không còn là Oshima Yuko nữa.




Chẳng qua miễn cưỡng hầu hạ một kẻ xa lạ.




Yuko nghĩ như vậy, sở dĩ chỉ còn biết buông xuông, thuận theo ngón tay của Haruna rất nhanh tiến vào liền bị vách tường bên trong co rút lại nuốt trọn lấy. Tuy rằng ướt át đã đủ nhưng vách thành mềm mại vẫn không chịu nổi đả kích kịch liệt, huống hồ Yuko chỉ mới trải qua chuyện này có một lần, dù sao cũng vẫn là hài tử chưa hiểu chuyện.




Thiếu nữ mười mấy tuổi, chuyện gì cũng không biết.




Đối với tình hình này thì kiến thức lại càng không có.




“Nyaaa……Hyak……Ahaa a a……”




Haruna cũng không có dừng tay, một chút thời gian để Yuko thở nàng cũng không cho, ngón tay bá đạo không lưu tình liên tục ra vào, ở bên trong hang động nhỏ hẹp thỉnh thoảng còn xấu xa đem đầu ngón tay cọ sát lên bức tường mềm, hết lần này đến lần khác khơi gợi phản ứng khó thể diễn tả của Yuko.



Đi ngược lại với lí trí, cơ thể đã chìm sâu vào dục vọng.




Không chỉ cơ thể ửng hồng, mà mặt mũi gò má cũng đỏ lên không kém, tuyệt nhiên khả ái, nếu có thể nhìn được đôi mắt động tình kia hẳn phải cực độ đáng yêu nha… nhưng Haruna không định tháo bỏ bịt mắt của Yuko xuống.




Chỉ có ở trong bóng tối mới có thể ép người ta vào đường cùng.




Nàng thật muốn xem vẻ mặt của Yuko khi bị ép cùng đường như thế nào, hẳn là rất khả ái a.




Bởi vì năm đó nàng cũng đã từng bị ép đến không còn lối thoát, hiện tại cũng là đường cùng.





Dường như chưa bao giờ thoát khỏi được.




Khi ngón tay bắt đầu cảm giác được hành lang bên trong dị thường co rút lại, Haruna lại không những không giảm lực mà còn mạnh bạo đẩy hết ngón tay vào tận cùng sơn cốc, lại khe khẽ cào nhẹ kích thích nơi đặc biệt mẫn cảm trong đó.




Đỉnh điểm hoan lạc kéo đến công kích từng tế bào thần kinh một, trên ngực liên tục phập phồng hút lấy không khí, toàn bộ khí lực từng chút từng chút một bị rút cạn. Cơ thể xụi dần trên ghế, đôi chân dù có không bị trói chặt thì cũng vô thức mở rộng thêm.





“Oa a a a a a a a a…… Đừng, dừng lại, mau dừng lại!”




Không thể chịu nổi.





Đã không biết là lần thứ mấy đạt cao trào, lý trí kéo về cùng với thân thể xụi dần.




Có thể nghĩ là vậy.




Haruna đến giờ vẫn chưa chịu rời khỏi nơi tư mật của Yuko, nàng thấy ở nơi riêng tư ấy có chút sưng huyết. Nếu như trước nàng có thể dễ dàng đưa tay vào thì bây giờ gần như là không thể.




Trong lòng hiển nhiên cảm thấy thật hổ thẹn.



Trước lúc thiếp đi, Yuko phảng phát nghe được tiếng Haruna thở dài. Nhưng Yuko lại nghĩ chắc là không phải.



Là nghe nhầm chăng.




Phía trước nàng giờ chỉ là màn đêm mờ mịt.



Mà Yuko nào có biết, chỉ có nàng chìm vào hôn mê, Haruna vẫn còn tỉnh. Chờ đến khi nàng ngủ thật say, Haruna mới có thể vuốt ve mái tóc rối bời của nàng, mới có thể không tự chủ khẽ gọi tên nàng.



Oshima……Yuko。



Yuko.



Chỉ là, vô thanh đáp lại.

3 comments:

  1. toy đã tin lầm nị khi đánh vào chữ talet cả chục lần :'( toy hận nị
    *chọi chọi chọi* *dép bay* *guốc bay*

    ReplyDelete
    Replies
    1. nguyên chữ TIẾNG ANH lù lù đó :v ~

      dở triết thì cứ nói đại = w = ~

      Delete