Feb 16, 2015

[Fic - Edit] Hãy để trái tim nở hoa - Chương 3

TvT









Mùng sáu tháng tư, cây anh đào bắt đầu nở hoa.


Mệt mỏi đứng dưới hàng hiên trải dài, ánh mắt Haruna xa xăm nhìn về nơi vô tận.


Cánh hoa nhịp nhàng rơi, ngoài trời mưa lất phất.


Màu hoa nhàn nhạt theo gió trôi vào căn phòng đáp xuống nơi bệ cửa, nàng nhẹ nhàng nhặt lên, vô hồn chăm chú nhìn lấy tàn hoa, đầu óc trống rỗng, tâm tình có hơi khó chịu.



Đây cũng chẳng phải một dạng ưu sầu.



Biểu tình thế này của Haruna vốn đã có từ nhỏ, đại loại như khi không nàng sẽ ngẩn người một chút rồi trong chớp mắt sau lại trở về một con người lạnh nhạt như trước.



Trầm mặc nhìn cây anh đào, thật yên tĩnh.



Từ xa xa truyền đến hiên nhà tiếng bước chân vội vã, nghiêng đầu một chút, hàng mi diễm lệ hơi rung động, chỉ là phản ứng nhẹ thôi nhưng trông nàng đã phi phàm hơn người.



Tâm phúc Thế Cơ của nàng đến, vô cùng cung kính quỳ rạp xuống.


“Việc ta kêu ngươi làm đã làm xong chưa?”


“Bẩm, đã xong.”


“Thủ cấp của hai ca ca ta đâu?”


Thế Cơ rời đi một chốc sau đem đến 2 hộp gỗ đến, đầu cúi xuống không dám trực diện nhìn Haruna.


“Mở ra.”



Thế Cơ liền mở hộp, bên trong đó chính là thủ cấp của hai vị ca ca, một đao đoạt mạng, trên đó chỉ toàn là máu.


Kỳ thực nhìn máu me bê bết thế này, đến cả Thế Cơ được nuôi dạy trở thành sát thủ cũng thấy có một chút khó chịu, nhìn thẳng cũng không muốn nhìn. Nhưng Haruna thì ngược lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nó.


Nhớ đến những năm tháng trước đây bị các ca ca khinh miệt khó chịu đến thế nào, chỉ chém đầu thôi thì có quá nhân từ không.


“Chủ nhân, người nhà của huynh trưởng ngài… có giữ lại không?”


“……Giết.”


Đặc biệt nhỏ nhẹ nói, ngữ điệu mềm mại như thiếu nữ cao quý, nhưng lời nói ngược lại lạnh tanh.


Giết, không một chút ngập ngừng.


Nàng muốn, đem tất cả hủy diệt hoàn toàn.


Liền trong đêm hôm đó, kế hoạch tàn sát được thực thi. Nàng từ xa nhìn đóm lửa thiêu trụi toàn bộ khu dinh thự, phòng ốc dần lụi tàn trước hỏa khí, lửa cháy rực bầu trời đêm, bập bùng hân hoan nhảy múa bên tiếng kêu thét làm nền, thật là nhộn nhịp quá đi.


Nàng không giấu được vẻ mặt vui thích.


“Ở trong đó, một người cũng không được tha.”


“Chủ nhân… vậy còn con nít?”


“Giết.”


Giọng nói vẫn êm tai như thường, ngoài sức tưởng tượng mà phát ra tiếng “giết”, dừng một chút, nàng ngẩng mặt lên nhìn trời, lặp lại một lần nữa, giết.


Tất cả… giết sạch, không chừa một mống.


Thế Cơ vì đám trẻ muốn cầu xin Haruna nương tay, nhưng cuối cùng lại bị nàng đem ánh mặt lạnh băng liếc qua, trong lòng nhanh chóng thấy sợ hãi rụt xuống.


Người không còn một chút cảm xúc, đến cả tình thân cũng chẳng còn, đó chính là loại người đáng sợ nhất.


“……Chủ nhân……”


Run sợ đối diện trước Haruna, nỗ lực kiềm chế lửa giận, Thế Cơ phất tay nói:


“Đi, trong nhà còn ai đang trốn đem ra giết sạch.”


Đao kiếm vốn không có mắt, đương nhìn nó đâm tới da thịt phụ nữ yếu đuối và cả trẻ nít chưa biết gì, máu hồng bắn tung tóe. Nàng dần cảm nhận mình đúng là con gái của hắn, nàng là Kojima Haruna, kỳ thực quá tàn nhẫn, đem so với phụ thân đã chết thì nàng còn hơn cả hắn.


Mùi máu tươi, đã không còn lạ gì nữa, máu văng khắp nơi vô tình vương lên kimono của nàng. Nàng cũng chỉ đưa tay nhè nhẹ phủi đi, nhưng phủi không ra được. Bỗng đâu một phu nhân tầm bốn lăm tuổi tay ôm đứa bé chạy đến, thấy Haruna ngỡ là một tiểu cô nương bình thường, nhưng đã đứng ở đây chắc hẳn là cùng với người trong nhà có quen biết.

Bà ta ra sức kháng cự sát thủ, đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng Haruna. Đứa trẻ kêu khóc, trong miệng ê a không rõ, chẳng biết là muốn nói gì.


Phu nhân kia gào thét quỳ xuống đất, đập đầu khóc lóc van xin.


“Cô nương, xin hãy xót thương, mau cứu đứa nhỏ này.”


Haruna vẫn không phản ứng, kinh ngạc nhìn bà ta, thấy nàng chẳng hề phản ứng gì, phu nhân vẫn không buông ngừng dập đầu, thẳng cho đến lúc sát thủ một kiếm đâm xuyên ngực, mũi kiếm thò ra rồi kéo thật mạnh ra, trên ngực tạo thành lỗ hổng tuôn máu không ngừng. Máu đổ xuống, đất nhuộm đỏ, mùi tanh xộc vào mũi, Haruna nhăn mặt khó chịu.


“……Cô nương……”


Phu nhân vẫn còn chưa chết hẳn, tựa hồ còn muốn nói gì, giãy dụa, không thể đứng dậy, ra sức lê thân nắm lấy chân Haruna, xiết chặt tấm váy nàng.


Haruna nhìn cảnh quang lụi tàn trong biển lửa, còn có tiếng gào tiếng thét vang vọng trong đêm, rút ra đoản kiếm bên hông, trong nháy mắt, lưỡi kiếm cứa đứt cổ đứa trẻ nằm trong tay nàng.


Máu, dâng ra.


Ngay sau đó đã tắt thở.


Phu nhân tận mắt chứng kiến đứa trẻ bị giết, trong mắt tức giận xung thành tơ huyết, nước mắt chảy ra thành một dòng máu.


Run rẩy chỉ tay thẳng mặt Haruna, trong miệng thì thào, dường như đang niệm chú.


Thế Cơ vội chạy đến sau Haruna tương trợ cho nàng, đem kiếm lần nữa đâm xuyên qua người phu nhân kia.


Nguyền chú đã hoàn tất,


Phu nhân vừa chết kia hẳn là thủ hạ của ca ca, một chú thuật sư.


“Ta nguyền rủa người… Đời này duyên tình lận đận… ái biệt ly, cầu không được. Ta nguyền rủa ngươi… bằng hữu xa lánh… cả đời không được yên ổn… !


Mắt mở trừng trừng, nhìn phu nhân tắt thở, người cũng chẳng còn động nữa.


Chết rồi à, Haruna thở dài.


Cầu không được, ái biệt ly? A, nàng kỳ thực từ lâu đã muốn không có, yêu cách trở rồi a, cảm giác bị bằng hữu xa lánh, những kẻ nguyền rủa người khác như ngươi làm sao hiểu được a? Chẳng phải nhiều năm qua, mọi thứ vốn dĩ đã như thế rồi sao?


“Chủ nhân, cái này……”


Trong tay, chẳng biết lúc nào hiện ra những vệt máu đỏ, bàn tay có những vết nhàn nhạt lại có chỗ đậm đà rõ ràng.


Ngôn linh kê.


Đây là loại chú thuật tàn độc hiếm thấy, chỉ sợ là đã trúng chiêu.


Thế Cơ lo lắng đưa mắt nhìn nàng.


Nàng cười nhạt phẩy tay áo.


“Không sao.”



Nàng vốn không tin những thứ này, mặc dù thực sự đã ứng nghiệm, nghĩ đến tình hình hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt.


Tự giễu như vậy mà cười.


Nàng, Kojima Haruna, đứng trước biển lửa lặng lẽ ngắm tuyệt tác của mình, phong cảnh thảm kịch tàn sát dựng lên trước mắt thật đẹp a.


Tận đến khi gần tàn cuộc, bầu trời bỗng trút một trận mưa tầm tã, sấm đùng đoàng vang vọng trong trời đêm, sét lóe lên xé toạc màn đen thăm thẳm. Trận mưa kéo dài không dứt, đứng trong mưa Haruna thậm chí mở mắt cũng không nổi.


Lửa cũng vì vậy mà lụi tắt dần, căn nhà chỉ còn lại tàn tro cùng mùi máu tanh tưởi. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt có chút đau lòng.


Địa ngục trần gian đẹp như vậy, thật là muốn nhìn thêm chút nữa.


Đáng tiếc là không còn thấy được nữa.


Dinh thự hơn nghìn căn phòng, toàn bộ trở thành bình địa.


Việc đã hoàn thành liền phải rời đi, bất chợt nghe trong tiếng mưa rơi vẫn còn một loại âm thanh khác, tiếng khóc… đúng là tiếng khóc của con nít.


Dừng lại, đưa tai nghe kĩ lại, cuối cùng là ở một nơi căn phòng ngói bàng sập xuống, đỉnh mái ngói che chắn lấy thân người của đứa trẻ mới sinh.


Đứa nhỏ khóc không ngừng, bị mưa hắt ướt hết mặt, tay quơ quào không rõ làm gì, khóc nhiều đến sưng cả mắt.


Đứa nhỏ này Haruna cảm thấy không quen.


Không phải là hài tử của ca ca.


Thế Cơ bên cạnh quỳ xuống hỏi nàng có giữ lại đứa trẻ này không, nàng dừng một chút, không trả lời ngay. Thế Cơ biết rõ nàng đang do dự, sợ rằng Haruna sẽ đổi ý, liền đem đứa nhỏ ôm đến trước mặt Haruna.


“Chủ nhân, giữ lại hay không?”


Nàng vẫn không đáp.


Có lẽ do khi ấy mưa quá lớn, Thế Cơ một tay cầm kiếm lại còn phải ẵm đứa trẻ, bất ngờ bị trượt tay đánh rơi đứa nhỏ xuống. Haruna một bên vẫn đang trầm mặc liền bừng tỉnh lao đến đỡ lấy đứa nhỏ, ôm nó vào trong lòng.


Đứa nhóc hình như chỉ mới sinh không lâu, chớp chớp mắt nhìn Haruna, có vẻ như nó hiểu được điều gì đó, bàn tay nho nhỏ nắm lấy ngón tay lạnh như băng của Haruna, trong nàng dâng lên một cảm giác kì lạ.


Cũng không phải là con của ca ca, giữ lại thì đã sao?


Dù sao thì bớt đi một cái cọc sát nghiệt cũng nhẹ nhõm hơn.


Chỉ là… nàng tạo sát nghiệt còn sợ thiếu sao?


Thêm một cái nữa thì có khác gì không.














Hôm nay lần đầu tiên từ khi Ly Đảo thành chủ Kojima Haruna đăng vị triệu kiến gia thần.


Đơn giản chỉ là nghi thức trình diện.


Có điều chẳng biết vô tình hay cố ý, có rất nhiều gia thần bày tỏ thái độ bất mãn với nữ nhi như Haruna.


“Từ xưa đến nay đều là con trai trưởng kế vị……”


“Không sai, công chúa thì cũng chỉ là công chúa, không nên có tham vọng can dự chính sự.”


Tham vọng? Haruna hừ một tiếng, nói tham vọng, như vậy vị gia thần đây chắc hẳn còn tham vọng hơn ta, ỷ bản thân là lão bối phụng sự hai đời rồi nên muốn leo lên đầu nàng ngồi chắc?


Nàng cũng chỉ im lặng không nói.


Lại một gia thần khác phụ họa.


“Mộc Hạ nói đúng, chuyện liên quan đến ngai thành chủ, quả thực không nên kết luận xằng bậy, tốt hơn là nên chờ hai vị điện hạ trở về, ngày khác mới quyết định người kế vị……”


Gia thần chưa nói hết đã bị tiếng cười trong trẻo của Haruna cắt ngang.


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau chẳng nói chẳng biết phản ứng gì, bỗng nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng cấp báo.


“Báo——


“Vào đi.”


“Tham kiến điện hạ.”


“Chuyện gì?”


“Bẩm điện hạ, hai điện hạ trên đường trở về bị loạn quân mai phục đã, đã……”


Quân báo vẫn chưa xong nhưng mọi người ở đây đều hiểu được sự tình gì đã xảy ra.


Haruna cố ý tỏ vẻ kịch ngạc, hít một hơi thật sâu, yên lặng thật lâu không nói gì, chỉ thấy sắc mặt của thủ hạ vào báo thư trông thật khó coi.


Thế Cơ không có tư cách vào nghe thảo luận chính sự nên chỉ có thể đứng ngoài, nghiêng đầu nhìn vừa lúc thấy biểu cảm của Haruna, mặc dù đứng cách xa nhưng vẫn có thấy rất rõ ràng, chủ nhân của nàng quả nhiên là cao thủ diễn kịch.


Biểu tình vô cùng chân thật, thiếu chút nữa đến tâm phúc như nàng cũng bị lừa.


Nhưng nàng cũng chỉ dám nhìn một chút rồi sau đó liền ngoan ngoãn cúi đầu.


Hôm qua ra tay tàn sát toàn bộ phủ thự của hai vị điện hạ, hôm nay tiến hạ lễ đăng vị, từ sáng sớm đã thấy tâm tình chủ nhân không tốt. Gương mặt không có chút sinh khí, trên mặt lại còn hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt không chút tự nhiên.


Thế Cơ tuy lo lắng như không dám hỏi, chủ nhân của nàng ghét nhất là những nguời lắm lời, nàng nhớ rất kỹ.


Vốn dĩ là tâm phúc, nên làm tốt chuyện nên làm là đủ rồi, việc quá phận là không nên có và tuyệt đối không thể có.


Suy tưởng một chút, nàng chợt hoàn hồn nhận ra, phòng nghị sự đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ.


Hai bên đấu tranh không chút gì nhượng bộ.


Haruna ngồi trên ngai biểu tình không rõ ràng, tay mân mê tách trà, thanh âm khàn khàn, không như lúc trước trong trẻo.


Haruna nói, gia thần các ngươi thề trung với chủ nhưng ta đăng vị lại bất mãn?


Vô thanh bất động, ai cũng không dám mở lời, câu nói vừa rồi của Haruna khiến các vị gia thần lặng lẽ nhìn nhau, nửa điểm cũng phải vô cùng cẩn thận.


Haruna hé miệng cười nhẹ, chỉ vào gia thần tham vọng ban nãy, ôn nhu nói.


“Mộc Hạ, ngươi ở tại đây tự rạch bụng đi.”


“Cái… cái gì?!”


Ai ai cũng tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.


“Rạch……bụng?”


“Không sai, ban nãy chẳng phải ngươi đã phạm thượng sao, dĩ nhiên cần phải có hình phạt chứ.”


“……Thế nhưng, ta……”


“Hỗn láo, trước mặt thành chủ gia thần ngươi dám xưng ‘Ta’?”


“Hạ thần……”


“Hôm nay ở đây nếu ta không phạt ngươi chẳng khác nào sau này các gia thần khác còn coi ta ra gì nữa. Ngươi nói coi, thân là tân thành chủ ta phải biết làm sao?”


Giọng của Haruna nói lớn cũng không lớn, mười phần nghe đều là giọng điệu uy hiếp, khí thế áp đảo.


“Mộc Hạ, sao còn không mau ra tay? Hay ngươi muốn kháng lệnh?”


Hậu quả của kháng lệnh, cựu thần như Mộc Hạ hiểu rõ hơn hết, nếu dám kháng lệnh, cả nhà già trẻ lớn bé đều không thoát được.


Bây giờ không muốn mổ bụng cũng không được.


“Hạ thần……tuân chỉ!”


Các gia thần khác chỉ biết đứng bất động nhìn Mộc Hạ rạch bụng. Tân nữ thành chủ nhợt nhạt nở nủ cười, rõ ràng ngày thường dung mạo nàng nhìn thế nào cũng là một tuyệt sắc, song ngay lúc này đây, diện mục dữ tợn, khí chất thập phần đáng sợ.


Máu Mộc Hạ theo dao nhỏ đâm vào bụng từ từ chảy ra, trên mặt đất là một vũng máu, Haruna cũng không có sai người dọn dẹp. Yên lặng cho đến khi Mộc Hạ ngã gục, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh ngắm nhìn trong chốc lát rồi lại ngẩng đầu lên.


Nhãn thần có chút mờ ảo.


“Chúng gia thần, còn có ai có suy nghĩ giống Mộc Hạ thì cứ nói, ta không cản a.”


Xoay người rời đi, chỉ để lại cái liếc mắt băng lãnh, ai đã thấy rồi vĩnh viễn cũng không thể quên được.


Tân nữ thành chủ, thật không thể xem thường.


Từ đó trở đi, Kojima Haruna trở thành thành chủ uy nghiêm, ai ai cũng lấy bài học của gia thần mổ bụng mà làm gương.


Sau khi rời khỏi, bước qua một đoạn hành lang thật dài, Haruna dừng lại bên cửa sổ ngắm nhìn cây anh đào bị gió thổi cuốn đi những cánh hoa, cảnh đẹp như vậy cảm giác thật an bình, có đôi khi nàng nghĩ, nếu không phải tranh quyền đoạt vị, yên ổn sống tiếp thì tốt quá.


Chỉ là thi thoảng hoang tưởng một chút cũng không có gì sai.


Đã có một ngày nào đó, có cô gái kia hỏi nàng, Haruna, ước mơ của cuộc đời ngươi là gì. Nàng suy nghĩ một chút, quay đầu đi không nhìn tới nữ nhân bên cạnh có đôi mắt đẹp như nước, nhỏ giọng đến cả mình nghe cũng không được mà nói, nàng muốn sống trong một thời đại mà không còn binh đao loạn lạc, thiên hạ thái bình.


A, đây là ước mơ của Haruna, nàng muốn giúp Haruna thực hiện a.

Trong lòng ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nàng, nữ nhân xinh đẹp kia gương mặt tươi cười đáp lại, nàng thật đẹp.



Ngày hôm đó xa dần xa dần, nhận ra Thế Cơ đang đứng cạnh, lại chợt nhớ về năm đó ở nơi cuối đoạn đường bóng lưng gầy gò, vóc dáng nho nhỏ, thiếu nữ năm đó giờ ra sao?


Lại chỉ có ta tưởng niệm.


Có thể do gần đây giết chóc quá nhiều nên dần trở nên kỳ quái.


Liền quay sang hỏi Thế Cơ, liệu ngươi có biết thiếu nữ đó đang ở đâu không?


Thế Cơ giật mình không kịp phản ứng, ngừng vài giây, hình như hiểu được ý của Haruna, Thế Cơ trả lời biết.


“Đưa ta đi.”














Nơi ở của nô lệ chính là nơi tăm tối nhất ở trong nội thành, thậm chí nó còn không được coi là nhà tù.


Phòng ngục bốn phía không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ, cửa gỗ cũ kĩ động vào phát ra tiếng cót két, đã lâu rồi không tu sửa, chỉ sợ là đã mục sắp nát.


Đây là lần đầu tiên Haruna đến đây, giường cứng như đá đặt lên trên là đống rơm rạ, đó là chỗ ngủ, trên mặt đất cũng có lót thêm ít rơm. Haruna vừa vào đã bắt gặp ánh mắt linh hoạt của Oshima lườm lại, mắt chạm mắt, đương nhiên cảm thấy nóng máu.


Haruna hơi cúi đầu, trong lòng tựa như bị ngắt nhéo, có chút đau, cũng hiểu tại sao, có khi là ảo giác. Không nghĩ ngợi gì nhiều, nàng chính là ghét nhất ánh mắt trừng trừng nhìn mình của Yuko, ánh mắt không có chút cảm tình, không đúng, thực ra là có, đó chính là sự căm hận.


Tựa như ánh mắt năm xưa nàng hận phụ thân đã vứt bỏ mẫu thân nàng, rất giống như thế.


Nhãn thần giống như vậy, Haruna đã không còn lạ gì.


“……Ngươi……”


Mở miệng nói nhưng lại không biết phải nói gì, nhưng một người cao ngạo như Haruna dĩ nhiên không muốn đứng trước mặt nô lệ tỏ ra yếu đuối.


Nhịn xuống, để người ngoài vẫn có thể nhìn thấy khí thế uy nghiêm, sai cai ngục mở cửa, đạp lên đống rơm, nàng bước vào trong, người kia chẳng nói chẳng rằng khiến nàng không khỏi khó chịu nhíu mày.


Yuko vẫn như cũ bất động nhìn nàng, nhìn đến khi nàng thấy lạnh hết cả sống lưng.


Giận dữ trong lòng buộc phải kiềm chế, nàng đưa tay xiết khớp hàm của Yuko. Vì hai tay bị trói không cách nào chạy thoát nên Yuko chỉ còn biết chịu trận. Chậm rãi nâng đầu tiểu ải tử lên, cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn.


“Hậu quả của không nghe lời chắc ngươi vẫn chưa quên đâu nhỉ?”


Yuko vừa nghe, ngược lại còn nở nụ cười.


“Thế nào? Ngươi vẫn còn muốn tiếp tục chuyện hôm trước nữa à?”


Haruna không đáp, chỉ hừ nhẹ.


“Thành chủ - san hình như rất thích hoan ái với nô lệ nhỉ, có cần gấp gáp vậy không?”


“Bốp”một tiếng, Haruna thuận tay tát thẳng vào mặt Yuko, ra tay không chút nhân nhượng, đánh cho đến khi khóe miệng tiểu hài tử kia rướm máu.


Tâm can lại cảm thấy đau một chút.


Lẽ ra nàng không nên nói thì đã không bị đánh.


“Ngươi… nói không sai.”


Híp mắt cười che giấu nội tâm bất an, phảng phất tư thế áp đảo, bất qua cũng là một cách che lấp.


Kojima Haruna, vì sao ngươi càng ngày lại càng kỳ quái?


Chẳng biết vì sao, nhìn vào ánh mắt trong suốt mê hồn một mực ngoan cố khiến nàng cảm thấy ức chế, một tay kéo toạc ngoại bào của người bên dưới. Áo kéo ra lộ một phần ngực hiện vô số vết ửng đỏ vẫn chưa nhạt màu, chợt nhớ đến đêm hôm đó, đối với vết tích trên ngực Yuko liền có chút gai mắt, Haruna chậm rãi thu hồi động tác.


Không nói gì, Haruna chỉ liếc mắt nhìn Yuko một cái rồi ra hiệu cho Thế Cơ rời đi.


Kojima Haruna cái gì cũng không có làm, ngay cả khi Yuko đã bị trói giữ như thế này, chỉ là nhân lúc đối phương không để ý, nàng len lén thở dài một cái.


Khi đó Yuko sợ rằng mình bị hoa mắt, chẳng hiểu sao, từ vị tân thành chủ vừa mới rời đi kia phảng phất vẻ u tịch cô liêu.


Chẳng phải là kiêu ngạo bá đạo nữ nhân sao?


Lại là vì sao……?


Mặt ngoài tỏ ra hung ác nhưng nội tâm lại chẳng chịu bày tỏ.


Dĩ nhiên là mềm lòng.


“Này.”


Người rời đi bỗng khựng lại, không có quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng.


“Có chuyện gì?”


“Ngươi… có khỏe không?”


Người nghe câu hỏi có chút ngẩn ra, không  thể trả lời, cuối cùng liền rất nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một câu nghe chẳng lọt tai tí nào, không có gì.


Cho nên nói, Kojima – san tại sao lại cứ tỏ ra mạnh mẽ a.


Từ lỗ thông gió bỗng đâu thổi đến một cánh hoa anh đào, hồng hồng nhạt nhạt, thật đẹp.


Yuko ngẩng đầu nhắm mắt, tưởng như nàng đang được đứng giữa bầu trời xanh.



2 comments:

  1. có 1 số điều hỏi chủ blog thôi :3 :

    dạ thịt phụ nữ yếu đuối --> chính tả
    Dịnh thư -- > dinh thự?
    cuối cùng là một ở nơi căn phòng ngói bàn sập xuống --> trật tự từ?
    Đứa nhóc dường hình như chỉ mới sinh không lâu,--> dư chữ?
    chủ nhân của nàng ghét nhất là những lắm lời --> thiếu chữ người --> những người lắm lời?
    hoàn hột --> hoàn hồn?
    nếu không phải tranh quyền đoạt vì, yên ổn sống tiếp thì tốt quá.--> chính tả

    chỗ này không hiểu lắm, chủ blog giải thích dùm:

    Ngày hôm đó xa dần xa dần, nhận ra Thế Cơ đang đứng cạnh, lại chợt nhớ về năm đó ở nơi cuối đoạn đường bóng lưng gầy gò, vóc dáng nho nhỏ, thiếu nữ năm đó giờ ra sao?


    Lại chỉ có ta tưởng niệm.


    Có thể do gần đây giết chóc quá nhiều nên dần trở nên kỳ quái.


    Liền quay sang hỏi Thế Cơ, liệu ngươi có biết thiếu nữ đó đang ở đâu không?


    Thế Cơ giật mình không kịp phản ứng, ngừng vài giây, hình như hiểu được ý của Haruna, Thế Cơ trả lời biết.


    “Đưa ta đi.”

    --> người thiếu nữ dc nhắc đến là yuko? nhưng sao lại là năm đó ? trong khi mạch thời gian qua 3 chap sự việc mới cách nhau vài ngày
    ở đoạn này cũng củng cố thêm mạch thời gian mới vài ngày :
    Yuko vừa nghe, ngược lại còn nở nụ cười.


    “Thế nào? Ngươi vẫn còn muốn tiếp tục chuyện hôm trước nữa à?”

    ..............
    Áo kéo ra lộ một phần ngực hiện vô số vết ửng đỏ vẫn chưa nhạt màu, chợt nhớ đến đêm hôm đó, đối với vết tích trên ngực Yuko liền có chút gai mắt, Haruna chậm rãi thu hồi động tác.

    --> vậy sự việc từ lúc haruna hấp... à không là abc, s.e.x với Yuko đến lúc ra mắt các gia thần và xuống ngục tìm yuko cách nhau vài ngày, vậy tại sao đoạn trên kia lại để là
    " lại chợt nhớ về năm đó ở nơi cuối đoạn đường bóng lưng gầy gò, vóc dáng nho nhỏ, thiếu nữ năm đó giờ ra sao?"


    ??????????????????????/

    ReplyDelete
    Replies
    1. đầu tiên xin vô cùng cảm ơn chị đã bỏ ra chút thời gian phát hiện một đống lỗi giúp em~ thiệt tình là quá dỗi xúc động ; A ;
      type bậy do quáng gà là việc k thể tránh :'( nhưng e sẽ cố gắng type bớt bậy lại TvT

      còn về câu hỏi: theo e hiểu ý của tác giả là "thiếu nữ năm đó" k chắc có phải là Yuu không, chỉ là Haruna đột nhiên nhớ về quá khứ tuổi trẻ thôi~ có thể là 2 ng trc đây đã gặp nhau nhưng cả 2 đều không nhớ. đại lọai là vậy :v
      vì vậy tự nhiên Nyan hỏi "thiếu nữ năm đó" bất ngờ vậy nên Thế Cơ k hiểu, tuởng là hỏi Yuu. đại khái là vậy :v

      Delete