May 29, 2015

[Fic - Edit] Hãy để trái tim nở hoa - Chương 5




*bi kịch trấm trấm nước mắt*




Trước mắt là một màu u tối.






Lần thứ mấy tỉnh lại rồi? Yuko không rõ nữa, lần thứ năm hay lần thứ sáu?





Nàng luôn bị dày vò cho đến lúc chìm vào hôn mê rồi sau đó lại bị sức nóng khó chịu đánh thức, hết lần này đến lần khác, có khi Haruna sẽ ở bên cạnh đáp ứng nàng, nhưng thỉnh thoảng Haruna lại đi đâu mất để nàng một mình chống chọi với tác dụng của xuân dược.





Nói là bỏ rơi nàng cũng không đúng, kì thực Haruna vẫn luôn ở cạnh đó, bất quá chỉ hơi cách xa hơn một chút, yên lặng ngắm nhìn nàng mà thôi. Đây cũng có thể coi là một dạng hành hạ, nhưng Haruna đối với phản ứng kích thích mãnh liệt của Yuko thật là không thể dứt ra được.





Hai tay bị dây trói treo lên giữa phòng, cả người lơ lửng, mắt bị bịt lại hoàn toàn không nhận biết được khung cảnh xung quanh, gian phòng tĩnh lặng không tài nào biết được đâu là đêm, đâu là ngày. Thêm tác dụng tình dược khiến cho cơ thể phản ứng mỗi lúc mỗi kịch liệt, tựa từng đợt sóng vồ vập tràn vào bờ, Yuko hoảng sợ giãy dụa, thế nhưng xích sắt trói chặt tay làm sao thoát. Có cố gắng thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân trầy mất mảnh da, máu tươi nhỏ ra từ vết thương khá sâu, dòng chảy đỏ trượt một đường dài trên cánh tay trắng nõn rồi khô đóng lại.



Vệt máu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng như ngọc kia càng dễ khiến người ta chú ý.


Phảng phất mùi hương của hỗn hợp máu tươi thoảng thêm chút ngọt ngào của thân thể.




Vết thương chắc hẳn là đau lắm, nhưng Yuko không thể cảm nhận được nữa. Toàn thân chỉ còn một cảm giác khô nóng áp chế tất cả mọi xúc cảm khác, vì đôi mắt bị che phủ, chỉ còn thân thể cảm nhận nên lại càng trở nên mẫn cảm hơn nữa.





Trong khoảnh khắc này, chỉ cần hơi chút chạm nhẹ, sợ sẽ không chịu nổi mà lên đến cao trào. Cùng với loại cảm giác khô nóng, đầu óc dần mất ý thức, hông vô thức ưỡn ẹo cong lưng lên, đến cả không chịu nổi nữa đem hai bắp đùi nhè nhẹ cọ xát lại. Ban đầu chỉ định nhẹ nhàng ma sát, nhưng càng lúc động tác lại càng nhanh hơn, tưởng hồ nếu không vì tay bị trói thì chắc chắn sẽ trực tiếp tìm đến nơi mẫn cảm giữa hai đùi kia…





Vẫn yên lặng ngắm nhìn thiếu nữ tự thân thỏa mãn, thật còn hơn cả kì vọng a.



Vậy thì hôm nay chúng ta cũng nên thay đổi một chút chứ nhỉ?





Khóe miệng câu dẫn nở nụ cười, Haruna không hấp tấp, chậm rãi tiến đến bên cạnh Yuko, đối mặt với nàng, cũng không đem bịt mắt tháo xuống. Trải qua năm ngày, vẫn để cho nàng đối diện với bóng đêm, thể xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ, cũng đã sắp đến giới hạn cuối rồi.





Nàng rất muốn nhìn thấy người con gái này ở trước mặt nàng quy phục, muốn đem lớp mặt nạ của người này ném xuống, nhưng kiên nghị như Yuko, trước đến nay vẫn không chịu khuất phục, miễn cưỡng cam chịu chứ nhất định không chịu cúi đầu.





Quả không hổ danh con gái của một tướng quân.





Hừ một tiếng mang đầy ý khinh miệt, nhận ra được thanh âm quen thuộc, cơ thể Yuko bất giác ngẩn ra, quên mất cảm xúc cuộn trào giày xéo từ bên trong, nàng cứ thế mà ngây người. Khẽ cắn môi, hàng mày nhíu chặt lại, tình hình chỉ có thể kìm hãm được trong chốc lát, cùng lúc thân thể truyền đến một dạng cảm xúc khác… nhưng cơn sóng thần ụp đến, mãnh liệt đem sức nóng dâng trào lên khắp cơ thể không tài nào chịu nổi mà phát thành tiếng, môi bị cắn chặt đến rướm máu. Dấu răng vẫn còn in hằn lên đó, vảy chưa kịp đóng lại bị rách ra, tất cả đều do nàng tự cắn, không thể để âm thanh xấu hổ đó phát ra, nhưng rốt cuộc vì nhịn quá lâu khiến cho thân thể phản ứng càng chân thật hơn, nàng chịu không nổi bật ra tiếng rêu kên rỉ…





Bất thần cúi gục xuống, bên tai nàng nghe thấy tiếng cười chói tai của Haruna truyền đến, nàng căm hận ngẩng đầu lên, dù đôi mắt đã bị che kín nhưng ánh mắt phẫn nộ vẫn có thể khiến cho Haruna cảm nhận ra. Trong lòng lại cảm thấy có chút khó chịu.





Loại cảm giác này thật kì quái.





“Cơ thể ngươi quả nhiên lúc nào cũng rất thành thật, không nhịn được thì cứ nói, ta sẽ cởi xích cho ngươi.”





Giọng nói chầm rãi mềm nhẹ, từng tiếng đều rất rõ ràng, nếu chỉ gặp gỡ ở bên ngoài thôi chắc hẳn sẽ bị chủ nhân giọng nói này mê hoặc.





Lời Haruna vẫn chưa dứt, nàng đã vươn tay ra chạm đến Yuko đang bị trói giữ, giật mình bởi thân nhiệt thiếu nữ kia nóng hơn cả bình thường. Trán lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ kiên cường nhịn xuống, ít nhiều khiến cho người khác cảm thấy muốn yêu thương, nhưng trong lòng Haruna lại không cảm thấy đau chỉ là càng lúc thấy thật chướng mắt. Nàng muốn xem xem thiếu nữ này có thể nhịn được đến khi nào.





Ung dung tiến đến ngăn tủ lấy ra một viên thuốc, so với những loại trước đây cho Yuko uống thì viên này công hiệu còn dữ dội hơn, cộng thêm nhiều ngày đều bị chuốc xuân dược, tích tụ dần lại, ăn đi, ta xem ngươi vẫn có thể cao ngạo đến bao giờ.





“Ăn đi.”





Không ngoài dự đoán, viên thuốc bị Yuko phun ra, đồng thời còn cắn thêm một cái vào tay Haruna.





“Quả nhiên là tiểu yêu tinh lì lợm, bất quá, ta vẫn có cách cho người ăn.”





Vẫn là giọng nói mềm nhẹ kia khiến cho Yuko có chút hoảng loạn, trong tức khắc đã cảm nhận được hơi thở của Haruna đang gần kề, môi đã chạm vào môi, rời ra một chút, tay giữ lấy cằm cố sức xiết mạnh ép miệng Yuko phải há ra. Haruna đem viên hoàn cho vào miệng cắn nát, ngậm thêm chút nước, nàng lại cắn thêm một viên khác nữa, hai loại thuốc trộn lẫn vào trong lúc đó, bản thân Haruna cũng đã phải uống vào một ít.





Hai loại thuốc cùng hòa lại, khiến cơ thể Yuko càng sớm sinh phản ứng hơn, gương mặt phi thường đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như tắm, bộ ngực phập phồng gấp gáp theo nhịp thở dốc, tưởng chừng một giây sau nàng sẽ ngất đi mất. Thần trí từ trong đôi mắt dần dần đánh mất, trước mắt chỉ còn lại một mảnh mịt mờ, tóc bết lại vì mồ hôi bám dính lại trên người, thân thể run rẩy so với trước lại còn lợi hại hơn.





Tác dụng quả như mong đợi.





Haruna tháo bỏ dây xích sắt trói Yuko xuống, hai tay mất đi sự ràng buộc vô lực đem cả thân rơi xuống, thế nào cũng không gượng dậy nổi. Nằm ở trên sàn nhà lạnh, thân người vô thức cuộn tròn lại, co co giật giật, nhìn qua cứ tưởng nàng đang phát sốt, vô ý co ro lại, hai chân không tự chủ mà tự ma sát với nhau.



Tự bản thân cảm thấy sợ hãi loại cảm giác này.



“Khó chịu sao? Nếu không chịu được thì cứ nói, có thể tự xử a.”



Tách nhẹ hai đùi ra, bên dưới Yuko đã hiện lên một tầng ẩm ướt, chốn tư mật ấy không ngừng co giật, từ nơi cửa mình không tài nào khép kín được cuộn trào ra dòng chảy trong suốt.



Hình ảnh trước mắt quá mức kích thích, Haruna dĩ nhiên liền đỏ mặt, vô thức ánh mắt tránh né sang nơi khác, ngón tay khao khát mon men đến nơi đỏ ửng kia.



“Nya… Aha… A!”



Thân thể Yuko run lên đầy khiêu khích, toàn thân có rút, ánh mắt mờ dần, chẳng biết làm thế nào để giải tỏa.



Hình ảnh như thế ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng Haruna sẽ không dễ dàng buông tha cho Yuko, đúng rồi, đó chính là thứ nàng muốn, Yuko hiện tại đang phải liên tiếp chịu dằn vặt.



Oshima Yuko, ta chống mắt lên chờ khi nào ngươi mới chịu thuần phục ta.



Yuko không đáp lại nàng.



“Ngươi… trong giờ phút này nhất quyết không đáp lại ta? Vậy… cũng đừng trách ta!”



Cái tát vụt ngang qua mặt, đau rát… nóng hổi. So với thân nhiệt phừng lửa lúc đó thì cái tát cũng chẳng thấm vào đâu.



Nhưng ở khóe miệng đã ri rỉ chút máu.



“Ta… không chịu được nữa… ta… ah…!”



Vô thức phát ra thanh âm nỉ non, phảng phất mộng mị mất dần ý thức, lúc này đây, lý trí đã loạn lạc nơi đâu, chỉ còn cơ thể phản ứng theo bản năng.



Đúng lúc giọng nói Haruna vang lên.



“Muốn thoải mái sao, chi bằng tự thân thỏa mãn.”



Mang theo hàm ý ra lệnh, trong thời khắc này đối với Yuko giống như ánh sáng cuối con đường, nàng do dự một chút rồi cũng làm theo. Mờ mịt đưa tay đến nơi nào đó giữa hai đùi, hai chân tư động tách ra. Bỏ quên đi cảm giác hổ thẹn, ngón tay bạo dạn tiến đến chốn tư mật, bất giác khiến toàn thân lại run lên từng đợt đồng thời đem đến cảm giác hài lòng. Cảm xúc khô nóng giảm dần, Yuko càng táo bạo hơn, ở điểm hạt đậu nhỏ cứng lên cực kì mẫn cảm mà nhẹ nhàng ma sát, đi cùng cơ thể liên tục run mà tiết ra dịch mật chảy ướt khắp cả sàn.



“… Cái này… Gyah… Ha ha… oaaa… A…”



Ngón tay hoạt động mỗi lúc một nhanh, cơ thể cơ bản tuy rằng có chút thỏa mãn nhưng vẫn cảm thấy sự hụt hẫng vô bờ.



Chính là tự mình giải tỏa dục vọng của bản thân, lần đầu tiên lúng túng chẳng biết làm sao để rút tay ra, ở nơi tư mật dịch mật tuôn ra không ít, đọng trên sàn nhà ánh lên dòng thủy quang. Tuy thế nàng vẫn chưa thể đạt đến cực khoái, không thể thỏa mãn được, thân thể chỉ có nóng lên chứ không chút gì hạ xuống.



Haruna đưa mắt lạnh nhìn, tuy nói chỉ là đứng xem, nhưng thực ra chính nàng cũng có nuốt phải nửa phần xuân dược. Nhìn Yuko giãy dụa trong cơn dục tình như vậy chính bản thân mình cũng cảm thật luồng nhiệt khô nóng bao trùm lấy thân thể. Miệng lưỡi khô hốc, nhịp thở cũng dồn dập, đầu óc mờ mịt, ý thức cũng dần trôi về chốn xa vời. Phản ứng của thuốc đến cũng thật nhanh, trên trán sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đứng ngồi đều cảm thấy ngứa ngáy. Ngồi thấp xuống nhìn Yuko nằm co quắp vẻ mặt đầy thống khổ, cơn thèm khát như từng đợt sóng dữ dội bao lấy nàng, hô hấp giờ cũng trở nên khó khăn.



Haruna nhìn nàng, tuy không thể thấy được ánh mắt nhưng vẫn có thể nhìn được toàn thân phát ra dục vọng.



Nàng nghĩ chính nàng và ả cũng giống như nhau.



“Nóng quá, ta… a… không thở được… A… ah…”



Gắng gượng đứng dậy, cánh tay run run chống lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể, nửa thân dưới nằm sấp trên sàn nhà, toàn thân vẫn không ngừng run lên, làn da trắng lộ ra vô số điểm hồng nhạt. Yuko ngẩng đầu lên nhìn, lại chớp mắt một cái, tay đã chạm đến tay của Haruna.



Thân nhiệt của Haruna vốn không cao như của Yuko, đối với Yuko vẫn là một cảm giác lành lạnh dễ chịu vô cùng. Cảm giác thoải mái khiến nàng nắm chặt tay Haruna hơn, trong đầu rõ ràng đã lóe lên ý niệm muốn nữ nhân trước mặt có thể thỏa mãn mình.



Bởi vì nàng nghĩ, cảm giác lạnh lẽo này thật dễ chịu.



Nàng chầm rãi quan sát Haruna, trong lòng đã có chút khẩn trương, dường như nàng dần quên mất mình là ai, Oshima Yuko, từ lâu lý trí đã không còn tồn tại nữa, nàng cũng quên mất nữ nhân trước mặt mình là ai, cùng nàng quan hệ thế nào, người này có thể giúp được nàng.



“Ta… ta…”



Chẳng biết làm sao để mở miệng, cảm giác ngại ngùng, cắn chặt lấy môi cố tìm cho ra được từ ngữ. Nhưng Haruna đã không thể chờ đợi nổi câu đồng ý của nàng, lý trí của Haruna cũng bắt đầu trôi đi mất, song nàng nhất quyết không muốn buông tha cho Yuko, nhất định ép kẻ dưới thân kia phải mở miệng cầu xin.



“Nói đi, nếu người không nói thì ta sẽ không thỏa mãn ngươi.”



Haruna nói bằng giọng uy nghiêm chẳng mấy ai bì lại được.



“…”



Yuko kịch liệt đấu tranh tư tưởng, bất quá hiện tại hai đùi vẫn đang không ngừng ma sát, càng lúc càng nhanh. Cả người mỗi lúc lại run lên, tưởng như nàng đang bật khóc, thanh âm đi theo từ mũi van nài người kia thỏa mãn nàng.



Đã không thể nhịn được nữa, kiên nhẫn của Haruna lẫn nữa tiêu biến, đến phút cuối dù là Yuko vẫn không chịu mở miệng thì nàng cũng không thể nhịn nữa. Như một đả kích đến tận sâu trong lòng, một lời cũng không báo trước, tiến đến ném Yuko thẳng xuống sàn nhà. Cơ thể nóng bừng tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng bất giác run lên.



"A. . ."



"Câm miệng!"



Yuko liền ngoan ngoãn im lặng nhắm mắt lại, bởi vì không thể thấy gì nữa nàng càng sợ hãi hơn.



Haruna chậm chạp không liền đem ngón tay đến điểm tối nhạy cảm mà cố dằn lòng ve vãn chốn bắp đùi trắng nõn, đem ham muốn của Yuko mỗi chút đẩy lên cao.



“Nhanh… Nhanh một chút nữa… Nyahhh!”



Lúc này dù thuốc đã hoàn toàn phát tác trên người Yuko,



Nhẹ giọng thở dài một cái, Yuko nghe được liền nắm tay nàng hỏi vì sao?



Haruna không đáp, gỡ bỏ tay Yuko ra, ở nơi nàng không đề phòng tiến vào bên trong. Từ cửa hành lang đã nhanh chóng bao trọn lấy đầu ngón tay, tiến chút vào bên trong, cảm giác chật hẹp vẫn như cũ bao xiết lấy tay Haruna. Nếu có thể nhìn thấy biểu cảm của Yuko lúc này, chắc hẳn nàng đang mở trợn hai mắt, miệng há hốc, đối với Haruna mà nói đây cũng là một dạng khải ái.



Không chút lưu tình, ngón tay thúc đẩy thật mạnh càn quấy bên trong Yuko. Chỉ là kích thích quá lớn, hang động bên trong không ngừng co thắt lại, tiếng nước lách tách chảy xuống hòa cùng thanh âm rên rỉ vang vọng khắp ốc phòng.



“A… hah… A a… Chậm lại… Đau quá… Ah!... Đau…”



Van xin cũng vô ích, bản thân Haruna cũng đang phải chịu đựng sự phát tác mãnh liệt của xuân dược. Ngón tay càng thêm kịch liệt tiến sâu vào trong cơ thể Yuko, lại kích động thêm đầu ngực đang căng tràn khoái cảm, hơi thở từ lâu đã quá khô nóng. Vô thức mà nói, cảm giác này vơi đi lại thêm cảm xúc khác nhồi thêm vào, đã chịu không nổi nữa.



Đau đớn đến bật khóc, nước mắt tràn ra thấm ướt tấm vải bịt mắt, Haruna thấy thế bèn tháo mảnh đen kia xuống. Cùng lúc Yuko cần bấu víu vào cái gì đó liền chụp lấy tay Haruna, cơ thể cuộn chặt lại, người không ngừng giãy dụa, ở chốn tư mật vẫn vậy nuốt lấy ngón tay của Haruna.



Yuko khóc thét xin dừng lại, đầu ngón tay trần trụi cảm nhận rõ ràng thớ thịt mềm bên trong co bóp, tùy vào tác động mà tiết dịch nóng bắn tung tóe ra bên ngoài. Tay đẩy càng sâu, dịch tiết càng nhiều. Thêm một chút nữa, một chút nữa, đầu ngón tay đã chạm đến nơi sâu nhất, đẩy cơn khoái cảm lên cao trào. Có thể thấy cơ thể bị kích động mãnh liệt cộng với sự nhào nắn càn quấy lên đôi tiểu bạch thố, bên dưới chịu tác động ra vào mỗi lúc một hung bạo. Ngay cả giọng nói giờ chỉ có thể yếu ớt rên lên vài thanh âm khàn khàn, sắp quá mức không tài nào kêu la được nữa. Chỉ loáng thoáng nghe được dường như có tiếng nỉ non khóc.



“Ta… ta…”



Lời đã đến họng nhưng không biết làm sao để phát ra, thân thể lần thứ hai phản kích mãnh liệt, cảm giác bất an thêm chút lại dâng trào, chẳng rõ tiếp theo sẽ là gì, cả người run rẩy càng lúc càng mạnh. Trong bóng tối, nỗi bất an và sự sợ hãi lại càng phóng đại thêm nhiều rất nhiều. Dường như muốn chèn ép Yuko đến phát điên.



Dù sao thì nàng vẫn thuộc dạng kiên cường nữ nhân, song nhẫn nại của ai cũng đều có giới hạn, ngay trong giây phút gần đạt đến ngưỡng, Haruna một tay tháo bỏ bịt mắt của nàng xuống.



Lúc này, ánh sáng đối với nàng thật xa lạ. Tia sáng kia thật nhói mắt, nhưng chút gắng gượng nàng của hé mở nửa đôi mắt đẫm lệ tuyệt mĩ.



“Nhìn ta”



Yuko nghe theo lời nhìn Haruna, đôi mắt kia quá mức diễm lệ, đẹp đến nhìn một lần lại muốn đắm chìm vào nó. Haruna thiết nghĩ quyết định tháo bỏ bịt mắt cho Yuko thật sai lầm, bởi vì không những không thể đem nàng dày vò thêm lần nữa mà lại còn bị Yuko thuận thế đẩy ngã.



Bị Yuko đặt nằm dưới thân, không những không phản kháng, trái lại Haruna cảm thấy có gì đó bên trong nàng như được tháo nút ra. Bốn mắt nhìn nhau, tưởng như có dòng điện nho nhỏ chạy ngang qua, không chỉ có Haruna, mà Yuko cũng cảm thấy vậy.



Cơ thể cảm thấy có chút kích động.



“Ngươi đang làm cái gì đó!?”



Haruna hỏi, Yuko ngây người một chút, cắn môi đáp.



“Ta không biết.”



“Ngươi muốn làm gì?”



“Ta… ta nghĩ… ta muốn ôm người một cái.”



Không cần sự cho phép, nhưng dường như đối phương cũng không hề phản kháng, có thể ngầm hiểu là đã đồng ý, nếu như nói Yuko đã đánh mất thần trí thì Haruna hiện tại lý trí là gì cũng không biết. Không từ chối cũng không giãy dụa, ánh mắt mãi vẫn chưa dời khỏi người Yuko đã nhắm lại một chút.



“Ngươi muốn cái gì?”



“Ta… ta muốn ngươi.”



Vẫn chưa nói với ngươi, ôm ngươi cảm giác thật dễ chịu.



Yuko trong lòng tuy có nghĩ vậy nhưng không nói ra thành lời, bởi vì lúc trước khi bị Haruna ôm lấy, nàng sớm biết cảm giác được ôm lấy vị mỹ nhân thành chủ này tuyệt nhiên là dễ chịu.



Bởi tác dụng của tình thuốc, song phương đều không đủ kiên nhẫn dây dưa quá lâu. Đem hai chân Haruna tách ra, Yuko đã nhanh chóng chiếm lĩnh được vị trí giữa hai đùi mỹ nhân. Bây giờ Haruna có muốn khép chân lại cũng không được.



Bị phơi bày nơi tư mật như vậy, tình cảnh như thế này đúng là lần đầu tiên, mặc dù đã không còn xa lạ gì, thậm chí chính mình cũng đã trải nghiệm qua, tự tay lấy đi cái ngàn vàng của người khác… Nhưng bây giờ lại bị kẻ khác, đúng hơn là Yuko nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư ấy… trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ không rõ, từ xấu hổ lại chuyển thành kích thích, ngay tại khe rãnh kia tiết không ít dịch ngọt.



Trên tay Yuko dính phải một ít, đưa lên miệng nếm thử, cũng cho là có vị, ngọt tựa đường mật. Nhịn không được, nàng muốn thêm nữa, vì vậy lại cố tình ở nơi tư mật của Haruna tăng thêm ma sát chuyển động.



Haruna ở trên vừa phải chịu tác động của xuân dược, lại thêm Yuko bên dưới, tiến không tiến lui không lui, vẫn mãi miết đùa giỡn ở vòng ngoài khiến nàng muốn phát điên.



“Chỗ này của ngươi… quả là cực phẩm nga, ta rất thích, ta cũng muốn nếm thử.”



Không chờ Haruna phản ứng, ngón tay sớm đã rình rập ở bên dưới, tách nhẹ hai bên vách ngoài ra, hiển hiện trước mặt là phần thịt hồng nhàn nhạt đẹp mắt. Ở nơi nào đó có một điểm nhỏ căng phồng lên, lộ ra vô cùng rõ ràng.



Nhưng đối với Yuko, thiếu nữ mười mấy vẫn chưa hiểu chuyện cũng chẳng rõ đây là gì.



Chỉ cảm thấy thêm hào hứng, bản tính nghịch ngợm lại trỗi dậy.



Đưa miệng ngậm lấy điểm đậu nhỏ, học theo Haruna ra sức mút vào, nhưng Yuko kinh nghiệm lại không có, lực mút lúc mạnh lúc nhẹ vô tình làm đau Haruna.



Yuko lại cảm giác hạt đậu trong miệng mỗi lúc một căng lên, kiềm chế lòng không nghịch nữa, đưa đầu lưỡi vụng về va chạm thử. Chẳng rõ do tác động của thuốc hay do Yuko, vùng bụng dưới càng lúc càng cảm thấy kì quái, tựa hồ như vật này chồng chất lên vật kia, cảm thấy vừa đau nhức lại thêm ê ẩm. Cảm giác càng lúc càng dồn dập đến nỗi chẳng còn gì có thể so sánh được nữa. Cơ thể cũng tự động chuyển động, lí trí sót lại cố đẩy Yuko ra xa, nhưng vô ích, càng kháng cự lại càng khiến Yuko hứng thú tăng thêm lực đạo. Thân nhiệt cũng vì thế nóng như lửa đốt.





“Chết tiệt, ngươi… ngươi… mau buông ta ra… A… Aa…”



Yuko đem lời nói nàng bỏ ở ngoài tai, không chỉ không buông ra mà còn tăng cấp dùng răng cọ sát cắn cắn, mỗi một động tác nho nhỏ như ngọn lửa lóe lên giữa vũng dầu, bùng cháy khắp cơ thể nàng. Dù Haruna vẫn đang cố nhẫn nhịn không bật ra thanh âm rên rỉ đáng xấu hổ đó, nhưng nàng vẫn không tài nào cầm lại được, khóe mắt đã ẩn hiện một tầng sương mờ, tay che kín miệng để không phát ra tiếng, chờ mãi đã đến khi cận cao trào, Yuko bất ngờ buông nàng ra.



Xúc cảm hụt hẫng khiến cơ thể lại càng khó chịu hơn, nàng cảm nhận được phần dưới thân đang có chút co giật, nửa muốn tuôn trào nửa muốn nuốt lại, nhưng cái gì cũng không có. Yuko đem nơi đó mở tách ra, tiểu hài tử phát hiện nơi này cũng vô cùng khả ái, nhịn không được muốn chạm vào một chút, lại vô tình khiến Haruna tăng thêm kích động.



“Ngươi xem, chỗ này của ngươi tuyệt lắm, ta rất thích nha.”



Mặt Haruna đỏ bừng lên, thậm chí nàng còn không dám nhìn trực diện Yuko. Nhưng Yuko lại lưu manh đưa tay kéo mặt nàng đối mặt mình, mắt tiếp mắt, Haruna dường như nghe rõ được nhịp tim dồn dập của mình.



“Mặt ngươi đó rồi kìa, trông ngươi cũng đáng yêu lắm… cho ta hôn một cái.”



“Không được… chỗ đó…”



Lời vẫn chưa kịp dứt, Yuko đã tiến đến trêu đùa bên khóe môi, cúi người xuống cắn lấy đôi môi đỏ hồng của Haruna. Phối hợp thật nhịp nhàng, đầu lưỡi thuận thế trượt vào trong khoang miệng, ở trong đó càn quấy. Nhìn qua biết rõ Yuko vẫn còn rụt rè thiếu kinh nghiệm, song Haruna phải chịu thoái lui, chỉ còn nghe thấy được vài âm thanh ư a.



Lưỡi quấn lưỡi, nước bọt cả hai hòa làm một, đột ngột đôi tay bên dưới bị nắm lấy khiến cho Haruna có chút giật mình. Dòng nước óng ánh chảy thành đường dài từ khóe miệng tích ở trên người.



Tuyệt cảnh trần tục, lại thêm tiếng nước, Yuko đem tay mình thấm lấy nước bọt, thậm chí nàng còn có ý định xấu xa đem bôi trát lên đầu nhũ đã từ lâu dựng cứng lên. Cơ thể đang vô cùng nhạy cảm, thêm chút kích động của Yuko, chút vuốt ve thôi cũng khiên trong tâm trở nên tán loạn.



Đã… sắp không chịu được nữa.



Không được rồi.



Lí trí vẫn cố đi ngược với cơ thể phản ứng chân thật.



“Hah… A… n-nhanh… cho ta!”



Yuko chỉ nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng là không có lên tiếng, nhưng cũng không thỏa mãn nàng, chỉ nhớ đến hình ảnh tuyệt mĩ của đóa hoa hồng nhạt đang rực cháy bên dưới kia, để một chút sau, nàng tò mò đem ngón tay tách mở nụ hoa khép kín ra, đem đầu ngón tay dây dưa ngoài cửa. Đưa đưa đẩy đẩy, nửa đùa nửa thật, rõ là đem cảm xúc của Haruna ra đùa giỡn.



Qua một trận, Haruna đã hoàn toàn bất động, vừa mới kinh qua chấn động nhỏ, thân thể đã chuyển sang thở dốc, thần trí cũng trở nên mơ hồ. Duy chỉ Yuko cảm thấy vẫn chưa hài lòng, theo bản năng học từ Haruna đối với nàng, táo bạo đưa ngón tay đẩy thật sâu vào bên trong, thêm một lần nữa dứt khoát rút ra, vào giây phút đưa tay thỏa lấp chỗ trống, nàng chạm phải một tầng trở ngại, chẳng rõ là gì cứ thế mạnh bạo xuyên qua, bất ngờ khiến Haruna phải thét lên. Biết rõ là sẽ đau nhưng vẫn chưa thể tưởng tượng nổi là sẽ đau đến mức này, ra là vậy, đêm đó cảm giác của kẻ kia cũng giống nàng hiện tại.



Vì không muốn Yuko nhìn thấy nên chỉ biết che mặt lại khóc. Nhưng cuối cùng bị Yuko kéo bỏ hai tay ra, đích thân ôn nhu lau đi dòng nước mắt trên má nàng, lại còn đối với nàng nói xin lỗi, Haruna đối với sự tình này cảm thấy sững sốt không ít.



Đối với tình dược, có người nói còn có thể khiến con người quên đi tất cả mà bộc lộ bản tính thật nhất.



Đầu óc choáng váng, não tê dại, trong lúc đó Haruna thầm nghĩ, Oshima Yuko cơ bản cũng có mặt dịu dàng a.



Nhưng thâm tâm vẫn không cầm được cảm giác mất mát.



Chỉ là thái độ dịu dàng này, vĩnh viễn không thuộc về nàng. Giống như là nàng, Kojima Haruna, vĩnh viễn sẽ không lộ vẻ nhu mì trước mặt kẻ khác.



Trong lòng bất giác cảm thấy trùng xuống, chớp mắt một cái, cảm giác hoan lạc lại bao trùm lên nàng, ngón tay cong lại ngay thời khắc đó, rút ra mang theo không ít dịch mật, hòa cũng với thứ dịch của Yuko chảy xuống sàn.



Hiện tại chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng va chạm, cơn đau nhức đi qua ập đến là cảm giác khó tả ở bụng dưới, nỗi ức chế, khát khao tuôn trào, nàng muốn thúc giục mọi thứ phải nhanh, thật nhanh. Nội thành bên trong co rút lại, thít chặt giữ lấy vật thể càn quấy bên trong. Yuko càng nỗ lực chuyển động lại càng không thể chạm vào điểm nào ở bên trong, chỉ còn chút nữa thôi sẽ chạm đến cực định của Haruna.



Bộ dạng kích động của thành chủ quả nhiên vô hạn khả ái, càng nhìn càng muốn trêu chọc thêm, từ rên rỉ chuyển sang khóc lóc, từ khao khát đến miệng lại chuyển thành phản bác, trước mắt cái gì cũng không rõ, chỉ biết cơ thể run rẩy vô cùng chân thật.



Giằng co đến hồi lâu, Yuko cố sức đưa ngón tay đến tận cùng đáy cốc, đụng đến một điểm, trong cơ thể run rẩy như có gì đó sắp tuôn trào, tựa hồ như sóng cuộn đại dương, hoàn toàn không kiểm soát được.



"Ngươi… rút ra… mau… A a a…”



Xúc cảm tuôn trào từ dưới bụng càng một rõ, đã không thể nhịn thêm nữa, nếu không vì nữ hài tử trước mặt hoàn toàn mất tự chủ thì nàng nhất định sẽ giết ả, bằng không nàng cũng chỉ muốn tự sát.



Không được, tuyệt đối là không được. Cố gắng chống cự với kết cục sắp đến, nàng thô bạo đẩy Yuko ra.



Đã… đã…



Không kịp nữa rồi.



"Nygaaaa… bỏ ra… aaaaaa a a a!"



Tâm trở nên trống rỗng, bên dưới tuôn ra một dòng chảy.



Hiển nhiên không phải là nước tiểu.



"Ta. . ."



Vẫn chưa kịp nói hết, khóe môi Yuko đã vẽ nên một nụ cười, vẫn kề cận bên bờ môi của Haruna, đem phiến môi xinh đẹp kia ngậm lấy, từng nhịp thở của Yuko cũng không còn là của Yuko nữa, Haruna cũng không còn là Haruna, chỉ còn lại hai nữ nhân quấn quít phóng đãng. Yuko dựa sát vào tai Haruna, nói với nàng, ta biết ngươi khó chịu, nhưng ta còn khó chịu hơn, chi bằng chúng ta…



Cùng nhau lên đỉnh.



Sự tình xảy ra thế nào Haruna không thể nào còn ý thức để nhớ được, chỉ biết ở nơi tư mật kia cả hai không ngừng cọ xát, phóng túng hoan lạc một đêm, cố gắng đưa tay che miệng lại đều bị bàn tay của người kia giật ra, nghi hoặc nhìn về Yuko lại được đáp lại bằng nụ cười nhàn nhạt, thật đẹp… nàng có chút ngây người. Sau đó không còn sức lực nữa, nàng chìm vào mộng mị trước, trong mơ màng nàng thấy Yuko hướng nàng mỉm cười, khóe mắt động có nhếch lên.



Lại còn giọng nói thì thào nho nhỏ gọi tên nàng, Haruna, Haruna.



Là mơ sao? Có là mơ, mong rằng đừng tỉnh.






No comments:

Post a Comment