Feb 1, 2014

[Fic] Khi những cánh hoa anh đào nở rộ - Chap 6



Chúc mừng năm mới~

Lì xì trễ một ngày cho Dồ~ không phải em quên đâu, chẳng qua do em không nhớ :v
  

Chap 6

Trong một sân ga tấp nập người qua lại vang lên tiếng khóc của một đứa bé. Bé con lạc mẹ sợ hãi khóc giữa dòng người, không ai chú ý đến con bé.

- Nee, em bị lạc sao?

Chỉ duy có một nguời, là một nữ sinh với mái tóc thẳng dài, cô cúi nguời xuống ngồi bên bé con kia. Tuy vậy, cô bé vẫn sợ hãi mà tiếp tục khóc.

- Ah ah, nín đi, nín đi! Chị giúp em tìm mẹ.

Hôm đó chính là ngày khai giảng của tất cả các truờng trung học.

oOo

- Em nhìn gì vậy?

- Hình như mình bị trễ giờ phải không?

- Còn 10 phút nữa, đến truờng vẫn còn kịp mà.

- Vậy là trễ rồi nhỉ?

- Nhóc con lãng tai à? Chị nói là còn kịp, em sợ gì chứ?

- Em hơi mệt.

- Sao vậy? Còn sốt à? Chị đưa em về!

- Thôi khỏi, chị đến trường đi, em tự về được mà.

oOo

- Bé con nín đi! Em tên gì?

- Kawashima… hic… Sakura…

- Ok~ nín đi. Chị sẽ dắt Sakura-chan đi tìm mama!!

Nguời ta thuờng nói, khi bạn đi lạc hãy đứng yên và chờ nguời đến giúp, nếu càng đi thì càng dễ bị lạc thêm.

- Chúng ta đi tìm mẹ thôi!!!

Cô nữ sinh dắt bé con ra đi loanh quanh.

“Bộ cậu ta bị ngốc thật sao?”

o

O

O

O

- Ah! Có lẽ mẹ em không còn ở đây rồi…

Cô bé đi lạc sợ hãi khóc lớn hơn, đã qua mười phút đi vòng quanh sân ga như vẫn không tìm thấy mẹ, mọi chuyện càng trở nên rắc rối.

- Ah.. a… nín đi, nín đi! Vậy nhà em ở đâu, chị đưa em về!! Em có nhớ đường về nhà không?

“Nếu nó nhớ thì nó đã không khóc”

Bé con gật đầu chỉ đường về nhà cho cô nữ sinh ngây ngô kia. Không nằm ngoài dự đoán của một người nào đó, cả hai đều bị lạc.

- Neechan à, đường này lạ quá!

- Ểh!? Không phải em chỉ đường sao? Chỗ này chị cũng không biết…

- Vậy… vậy phải làm sao đây?

Bây giờ có lẽ hai chị em đã có thể ôm nhau khóc.

- Bé con ăn kem không?

Không biết từ đâu, một người lạ tiến đến đưa cây kem cho Sakura, dỗ cho cô nhóc nín khóc.

- Cậu là người thân của Sakura-chan? – cô nữ sinh nghiêng đầu thắc mắc.

- Không, chỉ là người qua đường thôi. – người lạ kia nói rồi ngồi xuống vừa tầm với Sakura – Bé con, cho tôi mượn túi.

- Khoan đã!! Cậu định làm gì con bé???

Cô nữ sinh vội vàng ôm lấy Sakura tránh xa con người kì lạ kia. Con trai gì lùn tịt, lùn hơn cả cô, mùa xuân rồi còn quấn khăn len, trùm mũ, dù quần áo có vẻ thanh lịch nhưng vẫn không đáng tin. Có khi là một tên lolicon muốn bắt cóc các bé gái.

Người kia nheo mắt nhìn cô.

“Ra là cô ấy!”

oOo

Trời mưa, trận mưa bất ngờ, mưa tầm tã, cũng đã qua giờ tan tầm, mọi người về nhà gần hết, bên dưới mái hiên của một ngôi nhà vắng lặng xuất hiện hình ảnh lẻ loi của một cô gái nhỏ.

- Ướt thế này Marichan sẽ giết mình mất!!!

Bất chợt một cô gái tóc dài che hết mặt, cả người ướt sũng chạy lại. Trên tay cô ấy đang ôm hai chú chó nhỏ, vén tóc lên để lộ gương mặt xinh đẹp, hai tai to, đôi môi mọng, mắt trong veo.

- Ah, cậu cũng bị ướt rồi! – cô ấy bắt chuyện với cô gái đang đứng ở cửa – Đợi tí nhé!

Nói rồi cô ấy bước vào trong nhà, đó là nhà của cô ấy? Người đứng ngoài vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trời mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu gì sắp tạnh cả, cửa nhà đột nhiên mở.

- Xin lỗi không đưa cậu vào nhà được. Ướt mưa mà không lau khô dễ bị lạnh lắm! – nói rồi cô ấy quàng khăn tắm lên đầu cô gái nhỏ.

- C-cảm ơn… - đèn đường hắt lên gương mặt đỏ bừng của cô gái kia.

- Không có gì, đợi lát mưa nhỏ lại một chút tôi cho cậu mượn ô về nhà!

"Trên đời này… vẫn còn người tốt thế sao?”

oOo

- Không phải đâu! Trẻ con thường được bố mẹ để trong túi địa chỉ nhà, tên bố mẹ để phòng trường hợp đi lạc. Không tin cậu tìm đi!

Nghe qua cũng có lý, cô nữ sinh nhẹ nhàng mở túi của bé Sakura, đúng là có tấm bảng khắc tên bố mẹ, số điện thọai và cả địa chỉ nhà.

- Moshi moshi…

o

O

o

o

- Cảm ơn hai cháu!! Thật tốt quá!!!

- Vâng không có gì đâu ạ.

Cuối cùng bé Sakura cũng về được với mẹ, sau một hồi cảm tạ rối rít thì ai lại về nhà nấy.

- Cảm ơn cậu.

- Tôi chỉ đi ngang qua thôi… khụ… chẳng phải cậu giúp con bé từ đầu sao?

- Sao cậu biế-… ủa? Là con gái sao?

- Chứ cậu nghĩ tôi là con gì?

- Không có gì… umh, cậu tên gì vậy?

- Hình như hôm nay là khai giảng, có vẻ cậu đã trễ học rồi đó.

- Ểh!? Chết thật, tớ quên mất!!! – cô nữ sinh vội vàng chạy đi – Nếu may mắn gặp lại tớ sẽ đãi cậu!

“Trường Akiba?”

oOo

- Xin lỗi!! Em đến trễ!!!!

- Về chỗ đi. Hai bàn trống đằng kia, em muốn ngồi đâu thì ngồi.

Cô nữ sinh lấy làm lạ, chẳng phải kỷ luật trường này rất khắt khe sao, cô đi trễ cả ba tiết nhưng lại không bị mắng. Có lẽ do hôm nay là ngày đầu tiên đi học.

oOo

- Xin lỗi…

“Lại gặp lại rồi…”

o

O

o

o

- Tên?

- Kojima Haruna.

12 comments:

  1. xí xí :v thế ra Yuu đã gặp Nyan từ ngày đầu khai giảng à :v
    à ko ngay từ khi chưa bước vào trường đã gặp rồi :v

    Nyan là người dắt con bé bị lạc kia :v Yuuchan là người đi theo :v

    cơ mà cái đoạn trú mưa Dồ hông hiểu lắm :v

    :v vại ra biết ngta đọc ở Akiba nên mới tiện thể cúp học trốn dưới phòng y tế chờ thời để gặp ngta sao

    ReplyDelete
  2. Dồ không hiểu ntn để em còn giải thích :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. à mà k :v Dồ hiểu rồi :v k cần giải thích nữa :v
      vậy Yuko đã gặp Nyan từ lúc trời mưa kia :-? đến hôm khai giảng thì lại gặp tiếp
      cơ bản thì đoạn vào lớp có hơi kì bí :v hẳn là có bàn tay ai đó chọt vào mới k bị mắng :v

      Delete
    2. chẳng qua thầy đau bụng nên lười mắng đó :v

      Delete
    3. vãi cả thầy đau bụng ww hay thầy bị shinoda-sensei cho uống nhầm thuốc vại ww

      Delete
    4. tội nghiệp cho cả một trường khi giáo viên y tế lại là một troller :v

      có khi do thầy quá xấu zai chứ Mariko-sama nhầm là nhầm thế nào :3

      Delete
    5. hẳn là bé đang troll Dồ ; A ;

      Shinoda-sensei hẳn là đã nhúng tay vào chuyện đó khi Yuuchan nhờ vả :v

      Delete
    6. bé là bé còn troll Dồ dài dài~ chi tiết nhỏ nhặt đó không đáng là bao a :3

      Delete
    7. Dồ ghét bé quớ đê :v ~

      Delete
    8. troll Dồ nó thuộc vào phạm vi thói quen rồi~ bé không bỏ được = w =

      Delete